• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Văn Thụy không tự giác sờ soạng da lông đối phương đến nghiện, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần,ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy  ánh mắt cười tủm tỉm của Đại Thước đồng học. Hắn nhanh chóng thu  tay, xấu hổ cười cười, sau đó xoay người làm bộ như không có việc gì, nhặt lên phiến trúc cùng với cá trên mặt đất, đi đến ngồi bên cạnh thạch bàn, ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói:

“Đại Thước, ngươi lại đây, ta giúp ngươi xử lý chỗ bị thương ở đùi phải một chút.”

“Tốt, Thụy!”

Đến gần bên cạnh bàn, Mễ Lai Khắc nhẹ nhàng đáp, đối với tình huống vừa rồi hắn cũng không nhắc lại. Nếu Thụy cảm thấy ngượng ngùng  thì hắn đương nhiên cũng sẽ làm bộ như không thấy sự thất thố vừa rồi của Thụy, nếu không, hắn dám khẳng định, nếu hắn  thật sự không cẩn thận cười ra tiếng, kết cục nhất định thực bi thảm.

Trong lúc suy nghĩ thì trên đỉnh đầu hắn truyền đến thanh âm ôn hòa của Lục Văn Thụy ,”Đại Thước, khả năng sẽ có chút đau, ngươi nhẫn một chút! Ta sẽ tận lực nhẹ tay!”

Lục Văn Thụy  nâng lên chi sau của bạch mao lão hổ, tinh tế sờ soạng, phát hiện kinh mạch huyệt vị chủ yếu trong cơ thể thú nhân vẫn là giống  với nhân loại, vì thế hắn nhẹ nhàng tại huyệt vị của đối phương ma thượng một chút, tái nâng lên bàn tay, nhanh chóng ngưng tụ nội lực trong lòng bàn tay, chạm vào vị trí xương bị gãy, xuất thủ như điện đẩy lôi kéo. Mễ Lai Khắc còn không kịp phản ứng thì đã nghe “Tháp lạp” một tiếng, phần gấp khúc ở chi sau liền khôi phục nguyên dạng.

Lấy dược thảo mới vừa rồi giã xong, cẩn thận đấp lên  miệng vết thương, tiếp theo lấy trúc phiến trên bàn và dây da cố định hảo chỗ gãy xương rồi cột lại,  tái cẩn thận kiểm tra hết thảy, xác định đã cố định tốt lắm chỗ xương bị gãy mới yên lòng.

Thở ra một hơi, nâng tay lên lau cái trán bởi vì vận dụng một lượng lớn nội lực mà hơi toát ra mồ hôi, Lục Văn Thụy  ngẩng đầu đối với Mễ Lai Khắc nói:”Ta đã giúp ngươi cố định xương, hơn còn đấp một ít dược thảo giảm nhiệt lên đó, vài ngày này miệng vết thương của ngươi không thể đụng vào nước, tận lực tránh dùng sức ở đùi phải, phỏng chừng hơn nửa tháng, chân của ngươi có thể khôi phục nguyên trạng. Mà miệng vết thương trên lưng của ngươi, chỉ cần ta giúp ngươi đổi dược vài ngày có thể khép lại.”

“Cám ơn ngươi, Thụy. Nhĩ hảo lợi hại a, ta vừa rồi chỉ cảm thấy đùi phải nhất ma, sau liền không có cảm giác, nhìn động tác kế tiếp của ngươi thì phát hiện đã muốn chữa xong. Đúng rồi, ngươi vừa mới điểm một chút cái kia là gì a? Như thế nào sau khi ta bị điểm thì không cảm thấy đau?” Đại Thước tò mò hỏi Lục Văn Thụy .

“Cái kia là phương pháp trị liệu độc nhất vô nhị của ta, là vì phòng ngừa ngươi không chịu nổi đau đớn khi bó xương mới nên mới giúp ngươi điểm.” [ Thụy: Vô nghĩa, chẳng lẽ còn có thể nói cho ngươi đây là thủ pháp điểm huyệt, phỏng chừng nếu cho dù nói, ngươi cũng không hiểu. Hơn nữa nếu thật sự nói điểm huyệt, vậy còn muốn giải thích rất nhiều này nọ, rất phiền toái .] siêu cấp sợ phiền toái Lục Văn Thụy  mặt không đổi sắc nói dối Đại Thước đồng học.

Đối với một người hoàn toàn không biết cái gì  gọi là võ công như Mễ Lai Khắc thì rất nhanh tiếp nhận đáp án này,”Nguyên lai là như vậy a, Thụy, nguyên lai ngươi cũng là y sư a, phương pháp trị liệu này ngay cả cha ta cũng không biết đâu.”

[Yuki-Hana: bắt đầu từ bây giờ, mình sẽ gọi người sanh ra bảo bảo là CHA, người còn lại là PHỤ THÂN cho dễ nhận biết nha]

“Ân…… Phải không? Ha ha!” Lục Văn Thụy  cười gượng hai tiếng, như thế nào cảm giác hắn đang lừa gạt tiểu bằng hữu vậy? Quên đi, mặc kệ nó, dù sao không ai trong thế giới thú nhân biết võ công, hắn nói cái gì cũng không sao.

“Đại Thước, ngươi trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi, hoặc là thu thập một chút đồ đạc mà ngươi mang đến. Ta muốn đi xử lý cá này một chút, đợi cơm chiều thì ngao chút canh cá để ngươi bổ sung dinh dưỡng, loại này giúp xương cốt bị gãy khép lại rất mau”  Lục Văn Thụy  một bên cầm lấy cá trên bàn một bên nói với Mễ Lai Khắc.

Tuy rằng nghe không hiểu lắm Thụy nói dinh dưỡng là ý tứ gì, nhưng nghĩ đến Thụy vì hắn đi đánh cá, buổi tối còn muốn ngao canh cá cho hắn, Đại Thước đồng học trong lòng  vui như mở hội, nhịn không được lộ ra tươi cười sáng lạn, ngữ khí mang hưng phấn trả lời:

“Tốt, cám ơn Thụy, ngươi chậm rãi mang đi, ta còn sửa sang lại đồ  mình mang đến, để lung tung thật không tốt lắm.”

Lời còn chưa dứt, bạch mao lão hổ liền biến thành hình người, tiếp theo hắn liền khập khiễng đi đến đống đồ của hắn.

Nhìn nụ cười sáng lạn kia của Đại Thước, Lục Văn Thụy  nhịn không được giật mình, dù rất nhẹ nhưng vẫn làm cho hắn cảm giác được nơi tối mềm mại trong nội tâm của hắn tựa hồ bị đụng chạm một chút. Quay đầu nhìn Đại Thước soạn đồ dùng của mình,  một hồi cầm đặt ở bên này, lúc cầm để bên kia, bộ dáng nghiêm túc làm cho hắn cảm thấy Đại Thước  thật đúng là đáng yêu.

Lục Văn Thụy phát hiện hắn lại cảm thấy nam nhân thân cao 2 mễ đối diện thực đáng yêu, nhưng quỷ dị chính là hắn không hề cảm thấy loại ý tưởng này của hắn có nửa điểm không ổn. Hắn cảm thấy loại tình huống này rất là kỳ quái. Bắt tay chậm rãi xử lý cá, trái lo phải nghĩ nửa ngày, cảm thấy có thể là bởi vì thú hình của đối phương rất đáng yêu cho nên hắn mới có thể cảm thấy như vậy. Ân, hẳn là đúng như vậy.

Ở trong lòng khẳng định được nguyên nhân nên  Lục Văn Thụy  nhanh nhẹn xử lý xong cá, đi vào trước táo đài, nhóm lửa, đổ du vào trong thạch nồi, cho thêm  thông cùng gừng, thoáng khử một chút, sau đem cá bỏ vào, tiếp tục trở vài cái, chờ mặt ngoài của cá đổi màu liền thêm vào một lượng nước vừa phải, đậy nắp nồi lại, để lửa nhỏ, sau chỉ cần chờ nó chậm rãi chín. Hắn liền  không có chuyện gì làm.

Việc vừa xong, Lục Văn Thụy  quay đầu liền phát hiện giường đá của hắn đột nhiên biến thành giường đôi. Hai khối da thú chỉnh tề được đặt ở trên mặt có cảm giác giống như là chăn tuy rằng chúng nó chỉ là hai khối da thú mà thôi. Bên cạnh chiếc gối hắn tự chế có thêm  một cuộn da thú, chẳng lẽ đấy là do thấy giường da thú của hắn cho nên Đại Thước đồng học cũng bắt chước làm một cái đi.

Mễ Lai Khắc lúc này còn ở trước táo đài của hắn  để lên một cái chén gỗ kiểu giống như của hắn. Lục Văn Thụy  cảm thấy Đại Thước thực đáng yêu. Nhưng là, thái dương trừu trừu, chính hắn khi nào thì nói qua rằng là tên đó có thể ngủ cùng giường? Đại Thước như thế nào tự ý dọn lên giường? Chẳng lẽ lúc trước chính hắn có  ám chỉ cái gì khiến tên đó hiểu sai hay không? Không có đi.

Hiện tại ngẫm lại, người này vốn chính là mạc danh kỳ diệu xuất hiện tại bên ngoại sơn động của hắn, sau đó lại bởi vì đói bụng, liền đã ở lại cọ cơm, cọ cơm xong chính hắn hảo tâm giúp người này xử lý miệng vết thương, không nghĩ tới người này vô thanh vô tức liền ở lại đây, người này đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, xem ra là chính hắn đối xử thật tốt quá a.

Chính hắn tuyệt đối không thể tái nhượng bộ, chính hắn đã thu lưu tên kia trụ vào sơn động của hắn, chẳng lẽ còn bảo hắn chia nửa chiếc giường hay sao, không thể được. Đây là vấn đề nguyên tắc, chính hắn cũng không thể tái nuông chiều tên kia, bằng không ai biết, hiện tại tên đó nếu thật sự xâm chiếm giường của hắn, về sau còn có thể muốn xâm chiếm cái gì của hắn nữa đây.[ Thanh: Đại Thước là muốn  xâm chiếm tâm của ngươi đó]

“Đại Thước, đem đồ của ngươi đặt ở trên giường ta lấy ra đi, ta không có thói quen cùng người khác ngủ, ngươi có thể ngủ ở tấm thảm bên giường.” Lục Văn Thụy  hướng về Mễ Lai Khắc không ngừng khoa tay múa chân, trong lời nói đã muốn mang theo một tia tức giận.

Đại Thước đồng học rất nhanh liền chú ý tới dao động cảm xúc rất nhỏ kia của đối phương, nhìn biểu tình có chút nghiêm túc của Lục Văn Thụy , cho thấy là bản thân hắn quá nóng nảy, hẳn là không có giống nào sẽ  dễ dàng cùng thú nhân nằm ở trên một cái giường như vậy đi. Chính hắn cũng  là muốn thử xem điểm mấu chốt của Thụy ở nơi nào thôi, dù sao từ lúc theo Thụy đi vào sơn động đến giờ, Thụy vẫn đều thực ôn hòa, không có cự tuyệt quá, cho nên hắn liền nhịn không được ảo tưởng, hắn nghĩ có lẽ Thụy dễ dàng thu lưu hắn thì cũng sẽ dễ dàng  tiếp nhận  hắn. Xem ra là do hắn quá mức tự tin. Bây giờ điều quan trọng trước mắt chính là trấn an cảm xúc của Thụy, không thể để cho hảo cảm của Thụy dành cho hắn thật vất vả mới tạo ra được liền  lập tức tiêu thất, điều đó là  mất nhiều hơn được. Âm thầm suy nghĩ, Mễ Lai Khắc quay người lại liền biến thành bạch mao lão hổ.

Bạch mao lão hổ chậm rãi đi đến trước mặt Lục Văn Thụy , trước dùng ánh mắt vô tội nhìn chăm chú đối phương một lát, thấy đối phương bất vi sở động, liền tiến thêm một bước tới gần, không ngừng dùng cái đầu to của chính mình cọ lên người Lục Văn Thụy . [ Thanh: Đại Thước là người thực có thể nắm chắc ưu thế của chính mình.]

Lục Văn Thụy  nhìn lão hổ không có đến nửa điểm khí thế trước mặt mình đang  không ngừng làm nũng, không ngừng tỏ ra  đáng thương …trong lòng nghĩ: Cho dù ngươi tái bán manh, lão tử cũng sẽ không tặng cho ngươi nửa cái giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK