Á Viêm liền gật đầu không thắc mắc dạ dạ vâng vâng nghe theo. Á Viêm đứng cạnh cười thầm cảm thấy cô Lâm Tiểu Thanh này cũng may mắn quá đó chứ?
- Vài ngày nữa chuẩn bị khai trương chi nhánh phía Bắc. Cậu chuẩn bị đi.
Á Viêm: "Vâng tôi biết rồi. Nhưng mà ông chủ có muốn cho phu nhân đi cùng hay không?".
Long Mặc châm một điếu thuốc hút một hơi không nhanh không chậm trả lời: "Cô ta sẽ đi cùng. Nhắc nhở bên phục trang đi".
- Vâng, ông chủ.
Dinh thự Long gia...
Cả ngày hôm nay không thấy Long Bắc Yến rời phòng có thể vẫn để tâm chuyện sáng nay hay chăng? Lâm Tiểu Thanh mon men sang phòng Long Bắc Yến. Lâm Tiểu Thanh đứng ở bên ngoài của hít một hơi thật sâu định goc cửa phòng Long Bắc Yến không ngờ người bên trong đột ngột mở cửa khiến Lâm Tiểu Thanh giật bắn mình. Long Bắc Yến nhìn cô bình thản: "Gì vậy? Gặp ma à? Sang phòng tôi mà cứ lén lén lút lút như trộm thế, chị dâu thân yêu?".
Lâm Tiểu Thanh thở phào sau pha hú hồn hú vía: "Tôi thấy cả ngày nay tiểu thư không ra khỏi phòng nên hơi lo lắng qua xem cô thế nào".
Long Bắc Yến thản nhiên đáp lại một cách hời hợt: "Ừm, còn chuyện gì nữa không?".
Lâm Tiểu Thanh bối rối lắc đầu: "Không, hết rồi. Cơm tối tiểu thư nhớ xuống ăn nhé. Sợ rằng lão phu nhân sẽ giận".
Nói xong không chờ Long Bắc Yến trả lời, Lâm Tiểu Thanh quay bước đi rất vội. Long Bắc Yến nhíu mày không hiểu chuyện gì, bị dọa đến sợ hay sao mà vội vàng đi thế? Long Bắc Yến mềm ngữ điệu giải tỏa căng thẳng trên mi tâm gọi Lâm Tiểu Thanh: "Chị dâu, khoan đã".
Bước chân cô chợt dừng lại, xoay người về phía sau nhìn người kia. Ánh mắt Long Bắc Yến vẫn nhìn Lâm Tiểu Thanh chưa hề dịch chuyển đi nơi khác. Trong đôi mắt ấy đau đáu điều gì rất muốn nói, muốn tâm sự nhưng không có ai lắng nghe mình. Lâm Tiểu Thanh xoắn xuýt tay vào nhau như muốn giúp đỡ, ngập ngừng trong miệng: "Tiểu thư có chuyện gì hay sao?".
Long Bắc Yến nhìn sự ngây ngốc của Lâm Tiểu Thanh lúc bối rồi, nhìn sự ngốc nghếch của Lâm Tiểu Thanh y hệt mình ngày đi học mà chớm trong lòng Long Bắc Yến cảm thấy đồng cảm cho Lâm Tiểu Thanh. Có thể bớt ngây thơ đi được hay không? Bây giờ Lâm Tiểu Thanh không khác gì cừu non xa mẹ cả, rất dễ bị kẻ xấu lừa, bị người khác ghét mà tìm cách hãm hại. Nếu hồi sáng không có cô nói đỡ thì không thể biết Quý Dĩ Hân sẽ nhục mạ Lâm Tiểu Thanh những gì. Chắc rằng Lâm Tiểu Thanh không biết gì cả đâu, nhưng giữa chốn thượng lưu này muốn tồn tại cần phải có bản lĩnh, phải có trợ giúp vững trãi mới có thể tồn tại. Hiện giờ Vương Hằng Thước và Long Mặc vẫn dửng dưng với Lâm Tiểu Thanh. Cho cô danh phận Long phu nhân nhưng cô còn quá ngốc chưa sẵn sàng bước vào chốn này, Lâm Tiểu Thanh vẫn đang ở trong lớp vỏ thánh thiện của một thiên thần cho nên người đồng cảm với cô chỉ có thể là Long Bắc Yến lúc này.
Hai người cùng hoàn cảnh với nhau ắt hẳn Long Bắc Yến sẽ không thể nào để Lâm Tiểu Thanh bị kẻ khác làm khó được. Một Long Bắc Yến đã hoàn toàn thành công thoát khỏi cái hình tượng thiện lương lắm đó không biết rằng sẽ giúp Lâm Tiểu Thanh thay đổi như thế nào đây?
- Ừm, có. Chị dâu có muốn nghe không?
Long Bắc Yến mời Lâm Tiểu Thanh vào phòng mình. Trong căn phòng của Long Bắc Yến không có thứ đồ gì của con gái hết, dàn PC cực khủng, rồi đều là những dụng cụ tập trong phòng thể hình như tạ rồi xà...rồi cạnh đó là chiếc giường vậy thôi. Vô cùng đơn giản. Nhưng duy nhất là có con gấu bông lớn tồn tại trong căn phòng này là đồ chơi của bé gái.
Lâm Tiểu Thanh lấy làm lạ lên tiếng hỏi: "Con gấu bông đó là...".
Long Bắc Yến nhìn con gấu bông, cười rồi nói: "Quà người yêu cũ".
Lâm Tiểu Thanh bất ngờ, không ngờ người cá tính mạnh mẽ như Long Bắc Yến đây cũng có người yêu được ư? Không đùa đó chứ?
Lâm Tiểu Thanh bàng hoàng: "Chắc hẳn tên nam nhân không biết gu của cô, không hợp nên chia tay phải không?".
Long Bắc Yến nghe đến đây liền cười phá lên: "Nam á? Tôi yêu con gái mà, chị dâu".
Lâm Tiểu Thanh tròn mắt choáng váng, vậy mà cứ tưởng thất vọng chuyện tình nên từ đó trở thành con trai luôn hóa ra là yêu nữ làm Lâm Tiểu Thanh hiểu nhầm, ngại ngùng mặt đỏ như trái cà chua. Long Bắc Yến ngó ngó sắc mặt của Lâm Tiểu Thanh thấy nét ngượng ngùng đến đáng yêu mà không nhịn được cười: "Trông cô kìa. Mặt đỏ hết rồi chị dâu. Tôi thấy đây là điều bình thường có gì lạ đâu. Căn bản tôi không có hứng thú với mấy tên đàn ông".
Đến đây, Long Bắc Yến lại dở giọng thả thính trêu ghẹo Lâm Tiểu Thanh, thỏ thẻ bên tai Lâm Tiêu Thanh làm đỉnh đầu cô xì khói mắc cỡ: "Nếu bây giờ cô không cưới anh tôi, không có con với anh tôi thì tôi đã tán đổ cô rồi, chị dâu thân yêu à".
Đầu Lâm Tiểu Thanh quay cuồng xoay mòng mòng trước lời trêu ghẹo đó của Long Bắc Yến. Lâm Tiểu Thanh liền đẩy cô ra môi trên môi dưới va vấp vào nhau lắp ba lắp bắp: "Long tiểu thư đừng có đùa tôi như thế. Không hay đâu nếu chuyện này đồn đến tai ông chủ...".
Long Bắc Yến liền cười: "Đấy là tôi chỉ nói chứ đã trở thành sự thật đâu. Tôi không có hứng thú với người đã có chồng con. Yên tâm đi".
Yên tâm cái con khỉ khô. Cái mặt cáo già này của hai anh em cô thì chắc không ai sánh bằng được đâu. Mưu mô không tưởng tượng nổi.
- Dẫu sao tôi với cô cũng bằng tuổi nhau, sau này nếu không phải trong gia đình thì có thể xưng hô là bạn ngang vai vế nhau cũng được. Cô cũng không nhất thiết phải gọi tôi là tiểu thư cung kính như vậy. Tôi cảm thấy khó chịu.