- Phu nhân có gì phân phó thì cứ nói với tôi.
Tranh thủ thời gian này cô muốn đi gặp ba mình, đã lâu rồi cô chưa gặp nên rất nhớ. Tuy dù chỉ nhìn từ xa nhưng nó cũng sẽ làm cho cô cảm thấy yên lòng phần nào.
- Anh đưa tôi đến bệnh viện. Tôi muốn gặp ba.
Á Viêm vui vẻ nhận lệnh. Ngoài con Rolls - royce đắt đỏ mà Long Mặc đi thường ngày thì ở dưới nhà xe của Long gia không thiếu gì siêu xe đắt tiền. Hắn cũng là một người đam mê siêu xe nên sưu tập rất nhiều, ga - ra thì rộng để cũng vẫn còn dư chỗ.
Á Viêm xuống ga - ra lấy xe để đưa cô đi thì anh ta tiện luôn lấy con Maserati Grecale mới ra mắt. Phải rồi, người có tiền. Mới ra phải săn đón nồng nhiệt. Anh mở cửa xe cho cô, cũng là một tên ga lăng mà sao chưa thấy có bóng hồng nào bên cạnh, quả thật hơi uổng phí. Không biết chừng tên Long Mặc đó lại cấm đoán cũng nên.
Tội nghiệp...
Anh đưa cô đến bệnh viện nơi ba cô đang điều trị. Cô lại đứng ở vị trí quen thuộc nhìn về phía ba mình. Hôm nay trông ba thật lạ. Ánh mắt ông nhìn về phía xa xăm nào đấy, rất đăm chiêu suy nghĩ, trầm tư lạ thường. Đôi mắt nếp nhăn xô vào nhau nhìn đau đáu về một phương mang theo cảm giác cô quạnh nhớ nhung. Nhìn ba mình cô rất xót muốn chạy đến bên ông để gọi ông một tiếng ba nhưng cô lại sợ. Cô sợ ba không nhận ra mình, cô sợ khiến ba mình sốc.
Ánh mắt người cha già đong đầy nỗi buồn sâu nặng, những tiếng thở dài trong bất lực của người cha nhớ con gái. Cô còn nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa ba và cô điều dưỡng nọ.
- Cô có biết con gái tôi đâu không? Tôi có một đứa con gái rất ngoan hiền, rất xinh đẹp nữa. Tôi rất nhớ con bé, cô có thể mang nó đến đây với tôi không?
Gương mặt vài phần bất lực, vài phần thương xót cho người cha già ấy. Cô cũng rất khó xử không biết nói ra sao. Vị điều dưỡng này như vướng vào thế khó, cô ta dịu dàng nói: "Cô ấy nói sẽ sớm thu xếp công việc ổn thỏa rồi về gặp ông. Ông cứ yên tâm dưỡng bệnh, cô ấy đã nói như vậy".
Người ba gật gù rồi lại lặp lại một lần nữa: "Tôi nhớ nó quá, tôi chỉ muốn gặp nó thôi".
Lâm Tiểu Thanh không kìm nén được nước mắt chỉ thầm tự dằn vặt bản thân: "Ba, con gái bất hiếu, con gái không thể bên cạnh ba, là con gái không ngoan. Con xin lỗi ba nhiều".
Cô cúi mặt xuống khóc không thành tiếng. Lòng cô rất đau, đau đến khôn tả. Ngàn vạn chỉ muốn nói xin lỗi ba mình.
Á Viêm nhìn cô như vậy cũng không cam lòng, anh rất muốn tiến đến an ủi cô nhưng thân phận của anh đó là rào cản. Nếu làm vậy không mảy may sẽ có người thấy rồi chụp lén hiểu nhầm sẽ rất phiền phức. Anh chỉ có thể âm thầm đứng bên cạnh phu nhân của mình lặng lẽ chờ cô bình tĩnh trở lại.
Cô rất lâu sau mới ngừng khóc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Lâm Tiểu Thanh lặng lẽ thui thủi bước đi trong thất thần. Anh theo gót chân cô ra xe đưa cô trở về. Cô dần dần bình tĩnh trở lại nói: "Tôi muốn mua một số thứ, cậu đưa tôi đến trung tâm mua sắm đi".
- Vâng, phu nhân.
Á Viêm đưa cô đến trung tâm thương mại lớn trong thành phố, cũng là trung tâm thương mại trực thuộc của tập đoàn Long Dương.
Cô đi vào bên trong trung tâm thương mại, giờ đi lại cũng là một điều khó khăn không may hẫng chân cô suýt ngã bỗng dưng thân thể nặng nề của cô kéo lại bởi ai đó. Lực đạo này mạnh mẽ lạ thường nhưng giọng nói này cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc: "Cẩn thận".
Cô có chút hoảng loạn nhưng rồi trấn tĩnh lại định quay ra cảm ơn người vừa cứu mình. Ánh mắt cô có chút không ngờ tới người vô tình gặp lúc này lại là Mộc Duy.
Mộc Duy nhìn cô chưa khỏi lo lắng: "Cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?".
Lâm Tiểu Thanh đẩy nhẹ người kia ra, nói: "Tôi không sao, cảm ơn Mộc tổng rất nhiều".
Mộc Duy nhìn cô chỉ có một thân một mình tới chốn này, khẽ nheo mắt không hài lòng với sự chăm sóc của Long gia. Vì sao chỉ có mình cô đến đây? Tên chết bầm Long Mặc đâu rồi?
- Cô đi một mình sao?
Vừa dứt câu, Á Viêm chạy tới đứng bên cô liền cúi chào Mộc Duy: "Mộc tổng cũng ở đây sao?".
Mộc Duy đáp lại: "Tôi đến mua một chút đồ thôi".
Ánh mắt không khỏi nghi kị của Mộc Duy về sự chăm nom của Long gia. Đáng lẽ một người phụ nữ đang mang thai điều cần nhất đó là sự săn sóc từ người thân, gia đình đặc biệt là người chồng phải có trách nhiệm, đâu ai lại để vợ mình đi lại một mình tới nơi đông đúc này.
- Long Mặc đâu?
Lâm Tiểu Thanh đáp: "Chồng tôi đang làm. Có Á Viêm đi cùng được rồi".
Mộc Duy chửi thầm trong bụng, tổ tông nhà cậu Long Mặc, bỏ cô ấy đi một mình.