Long Bắc Yến nhìn cô có chút xanh xao, yếu ớt mà cảm thấy vô cùng xót. Cô đi đến ôm lấy Lâm Tiểu Thanh như thể đã rất lâu ngày không gặp được.
“Chị dâu, cô sút kí rồi, gầy quá”.
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: “Tôi vẫn ăn uống đều đặn mà”.
“Sắc mặt xanh xao. Vậy đã ăn gì chưa?”.
“Lát nữa tôi ăn, giờ chưa đói”.
Lâm Tiểu Thanh qua bàn trang điểm, lấy trong ngăn kéo của mình một chiếc hộp da sang trọng rồi đưa cho Long Bắc Yến: “Tặng cho cô này”.
Long Bắc Yến lấy làm lạ chưa hiểu, bởi hôm nay cũng đâu phải dịp đặc biệt gì, cũng chẳng phải ngày sinh nhật của Long Bắc Yến.
“Ơ, hôm nay là dịp gì vậy? Sao lại tặng tôi quà?”.
Lâm Tiểu Thanh cười nhẹ rồi đặt chiếc hộp lên tay Long Bắc Yến: “Cứ coi như là lời cảm ơn vì cô đã giúp tôi”.
Long Bắc Yến rối loạn suy nghĩ, nhìn chiếc hộp trong tay, mở ra là chiếc đồng hồ Rolex đắt tiền cũng khiến Long Bắc Yến kinh ngạc.
“Cô lấy đâu ra nhiều tiền vậy chị dâu?”.
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày nói: “Sao thế? Những ngày tháng tôi vất vả kiếm tiền lẽ nào không công không mua nổi chiếc đồng hồ”.
“Cô kiếm tiền cũng ác liệt quá đấy. Tôi bái phục cô luôn”.
“Quá khen, phải phiền cô nhiều”.
Long Bắc Yến mỉm cười: “Sao gọi là phiền? Đó là chuyện tôi nên làm”.
Long Bắc Yến ảm đạm nhìn gương mặt xanh xao kia của Lâm Tiểu Thanh khẽ chạm vào làn da ấy nhẹ nhíu mày: “Anh ta đối xử cô như vậy mà còn nói đỡ cho anh ta à?”.
Hóa ra cuộc trò chuyện hỏi thăm của Lâm Tiểu Thanh và Tống Cửu Long Bắc Yến đều nghe hết cả rồi.
“Bỏ đi, dù sao cô ấy cũng tin là vậy. Và lại Tống Cửu cũng không biết đâu”.
Long Bắc Yến thở hắt ra một hơi cũng không biết phải nói gì tiếp theo. Lâm Tiểu Thanh vỗ vai cô dỗ dành: “Thôi được rồi, đừng làm bộ mặt đó nữa. Tôi biết cô thương tôi, em chồng ạ. Đối với tôi, người có thể tin tưởng hiện giờ chỉ có cô và lão phu nhân thôi”.
“Mẹ tôi, bà ấy ngoài lạnh trong ấm. Tôi thấy tinh thần bà ấy phấn trấn hơn, thần sắc cũng rất khá. Trong lòng bà ấy đã rất ưng cô rồi”.
Lâm Tiểu Thanh cười hiền hòa: “Tôi biết ơn vì điều đó”.
Hôm sau…
Chi nhánh thứ hai Long Dương…
Đám Tào Tử vui mừng nhìn thấy cô đi làm trở lại ai nấy cũng chạy qua hỏi thăm ríu rít.
Cúc Phương Hi là người cất tiếng đầu tiên: “Chúng tôi nhớ cô muốn chết rồi phu nhân. May cô đi làm lại rồi”.
Tào Tử liền bóc mẽ: “Nhớ cái đầu cô. Chẳng qua giục chạy deadline nhiều chờ phu nhân đến giải quyết chứ gì”.
Cúc Phương Hi bĩu môi: “Không có nhé, Tào Tử thối”.
Lâm Tiểu Thanh vui vẻ nói: “Được rồi, được rồi. Tôi quay lại rồi, công việc thế nào cũng sẽ xử lí được”.
Cúc Phương Hi hí hửng reo lên: “Phu nhân là số một”.
Đúng lúc đó Dương Lệ đi ngang qua thấy được cũng ghé vào hỏi thăm: “Phu nhân, cô đến rồi. Tình hình sức khỏe đã ổn hơn chưa?”.
Cô cũng một tiếng lễ phép đáp lại: “Tôi đã ổn rồi, cảm ơn Dương tổng”.
Dương Lệ nói: “Ây da, may thật, nhân tài như cô đúng là không thể thiếu. Cô phụ trách dự án của Mộc Tinh nên chỉ có cô biết thôi”.
“Dương tổng yên tâm, tôi sẽ cố gắng hoàn thành”.
“Phong thái dứt khoát quá. Được, tôi chờ tin tốt ấy nhé”
Nước Đức…
Một người đàn ông nằm trước quán ăn người ta ngủ gục. Chủ quán ăn thấy chướng mắt liền tạt gã một xô nước lạnh la ó một trận té tát đuổi gã đi. Gã lủi thủi một mình trên phố, khốn đốn đến cùng. Không nơi dung thân, thân xác lê đi nay đây mai đó, không ai khác đó chính là tên chồng cũ của Quý Dĩ Hân - Jayce Christopher.
Từng là giám đốc công ty chuỗi thực phẩm Green lớn nhất nhì giờ lại trở nên khốn đốn đến thế. Quá khổ sở. Chán chường, lang bạt đầu đường xó chợ, gã trông tàn tạ đến nỗi không nhận ra nữa.
Lang chạ trên đường được một đoạn gã bị bao vây bởi một nhóm người mặc áo đen. Jayce cười giễu: “Đã không có gì còn cái mạng quèn này có lấy thì lấy đi”.
Tiếng vỗ tay giòn giã từ đâu vọng lại, Davis đến đứng trước mặt gã nhìn dáng vẻ người không ra người ma không ra ma, đầu bù tóc rối lang thang khắp nơi của gã mà có chút tiếc nuối: “Ây da, dáng vẻ vị doanh nhân tài giỏi vì tin tưởng một phụ nữ lừa gạt đến không còn gì. Chậc, thật không dám nhìn”.
Jayce hừ một tiếng: "Muốn gì?’.
Davis Conner cũng không vòng vo Tam Quốc vào thẳng vấn đề: “Muốn những thứ anh biết. Có muốn báo thù không?”.