Hiếm thấy hôm nay y rảnh, Trạch Mục Viêm liền bảo nàng đem trà đến Hoa Viên. Tới nơi, nàng liền giật mình khi phát hiện quý nhân mình đụng mặt lần trước.
Nàng cúi đầu thỉnh an, nhưng lại không biết nàng ấy là ai. Dương Bảo Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười, đỡ lấy hai tay nàng.
"Cô thực sự không biết ta là ai?"
Ngụy Linh Hy nhớ trước đó hai người có gặp nhau trong cung, khi nàng còn đang lén lút lấy thuốc. Lúc ấy nguy cấp, nàng cũng không có hỏi. Triệu Minh Hoán cùng Huyễn Dạ Khuyết đang chơi cờ, y liền chú ý mà nhắc nhở.
"Nàng là thê tử của ta, người mà ngươi nói ốm nặng đấy."
"..."
Ngụy Linh Hy cứng đơ người sau khi nghe Triệu Minh Hoán nói ra câu ấy. Nàng lập tức nghĩ đến cái tên Cẩm Vương phi. Nhập cung không lâu, nhiều quý nhân nàng không thể nhớ rõ mặt, trong lúc nguy cấp chỉ nhớ mỗi Cẩm Vương phi liền ba hoa vài lời, ai ngờ lại đụng trúng hàng thật giá thật.
Nàng lắp ba lắp bắp, cúi đầu tạ tội.
"Nô tì... nô tì khi ấy ăn nói hàm hồ, xin Vương phi trách phạt."
Mọi người đều bật cười khi chứng kiến được sự lúng túng này. Cẩm Vương phi là một nữ nhân rất khả ái, nàng chưa từng nghĩ sẽ trách phạt người trước mặt.
"Được rồi đừng xin lỗi nữa. Ngươi là người của bệ hạ, ta nào dám đụng đến."
"Hả...?"
Ngụy Linh Hy ngơ ngác, nhìn về phía của Huyễn Dạ Khuyết, y vẫn im lặng hạ cờ.
Triệu Minh Hoán rảnh tay, lại nói.
"Nương tử của ta góp một chút công trong việc chữa bệnh cho bệ hạ, ta vui mừng còn không hết ấy."
Cho nên, tất cả mọi người trước đó đều biết nàng lẻn vào trong cung lấy thuốc. Cũng thật may gặp được Cẩm Vương phi, nếu là để người khác nhất định sẽ không suôn sẻ như vậy.
Bây giờ nghĩ lại nàng mới để ý, họ nhận ra nàng có lẽ là vì ngọc bội này.
"Ở đây xem hai người đánh cờ cũng không hiểu, Linh Hy, cùng ta đi dạo một chút nhé."
"Vâng."
Dương Bảo Ngọc kéo nàng đi, cả hai dường như cũng nhận thấy được không khí bức bối vừa rồi. Phu thê họ cố tạo chủ đề, nhưng Huyễn Dạ Khuyết lại chẳng mấy hứng thú.
"Ngươi ở bên cạnh hầu hạ bệ hạ lâu như vậy, có phải thấy người áp lực lắm không?"
"Bệ hạ sao? Gần đây nô tì chỉ loanh quanh dọn dẹp ngoài viện, trừ những lúc dùng thiện, bệ hạ đều ở thư phòng, không cho ai đến gần."
Dương Bảo Ngọc gật gật, y chỉ mới quy vị, mà đám đại thần ai ai cũng không vừa ý, nhất định đã tạo ra không ít áp lực. Nàng còn nghe Triệu Minh Hoán nói bọn họ vẫn luôn âm thầm nghe lời của Hòa Vương, ngoài mặt vâng dạ với Huyễn Dạ Khuyết.
"Ta thấy ngươi không phải một cung nữ bình thường. Ngươi có thể... giúp đỡ bệ hạ."
"Nô tì sao lại không bình thường? Hơn nữa bệ hạ với nô tì, một người trên cao, một người dưới đất, nô tì làm sao giúp được gì?"
Dương Bảo Ngọc nhìn xuống ngọc bội nàng đeo trên đai lưng, quay sang nói với ý cười.
"Ngươi biết ngọc bội đó có uy lực thế nào không?"
Ngụy Linh Hy cầm nó lên, nàng biết rằng dùng nó có thể tự do ra vào Huyễn phủ, hoặc tượng trưng cho thuộc hạ của Huyễn Dạ Khuyết, giống như Mục Trạch Viêm.
"Nhìn thấy ngọc bội đó như nhìn thấy chủ nhân, ta còn phải kính nể cô vài phần."
"Nó... nó lợi hại vậy sao?"
"Ừm, bệ hạ đưa nó cho cô chứng tỏ bệ hạ tin tưởng cô. Mà người bệ hạ tin tưởng thì không đơn giản chút nào."
Dương Bảo Ngọc nói như vậy có phải đang khen nàng thông minh không? Ngụy Linh Hy cũng bị lời nói làm tự luyến, lắc lắc đầu.
"Nô tì đâu có tài giỏi đến vậy..."
"Dù sao thì ta thấy... trong tương lai, ngươi sẽ không còn là một cung nữ."
Dương Bảo Ngọc khoác vai Ngụy Linh Hy, như thể tiên đoán được vận mệnh, khiến cho nàng cũng có chút mong chờ.
"Cẩm Vương phi, người nói như vậy, nô tì cũng to gan mong đợi."
"Ngươi không biết ta là ai sao?"
"Người là Cẩm Vương phi."
"Chưa đủ, ta rất giỏi bói toán, còn nhìn thấu tương lai. Ta nhìn thấy tương lai của ngươi... là một màu hồng địa vị của ngươi sẽ vô cùng, vô cùng cao."
Ngụy Linh Hy biết đây chỉ là lời nói đùa, nhưng trong cung tai mắt không ít, để nàng liên lụy đến thì thật không hay.
"Người đừng nói những lời đại kỵ như vậy. Nô tì chỉ là vui vẻ hùa theo chút thôi."
"Hahaha! Nha đầu ngốc!"
.........
Vài ngày sau đó, Ngụy Linh Hy vẫn luôn làm việc chăm chỉ, và Huyễn Dạ Khuyết thì vẫn vùi đầu vào công việc triều chính. Lần này, Ngụy Linh Hy được giao nhiệm vụ mua chút đồ, nàng liền kéo theo Lâm Y đi cùng.
Hiếm có dịp ra ngoài kinh thành, hai người liền vô cùng hào hứng.
Đã lâu rồi Ngụy Linh Hy không được tự do, nàng yêu cái không khí tươi mới, thoáng mát này hơn bao giờ hết.
"Linh Hy, chúng ta không mau mua đồ về sớm sẽ bị Trạch đại nhân trách phạt mất." Lâm Y níu tay nàng vội giục.
"Vì sợ bị phạt nên ta mới đưa cô theo đấy. Chúng ta cứ chơi thoải mái một chút."
Nói xong, nàng liền kéo Lâm Y ngồi vào một quán ăn thật lớn. Số tiền nàng dành dụm được không ít, hôm nay được thong thả nhất định phải ăn một bữa thật ra trò.
"Cô... cô chơi lớn vậy sao?"
"Chúng ta là người có tiền, ha. Hôm nay tiểu cô nương bao, cô cứ lo mà ăn uống thật no đi."
"Ngụy Linh Hy, cô bá đạo thật đấy."