Cũng chính vì chuyện này, nhiều đại phu chỉ dám đứng xem bệnh, không dám tiến lại gần băng bó vết thương, bọn họ đều sợ bị lây nhiễm. Trạch Mục Viêm thân là thuộc hạ, hắn không quản chủ tử có nhiễm bệnh hay không, tự mình giúp y trị thương.
Ngụy Linh Hy vì chân bị thương, cộng với việc mất sức nên cũng đã ngất đi ngay sau đó.
Trong khi mọi chuyện đều hỗn loạn, Ngụy Vân Nguyệt lại tìm gặp Huyễn Tư Khanh. Nàng ta sớm đã mặc lại bộ y phục của cung nữ, quỳ xuống dưới chân của hắn, giọng nói có vài phần run sợ.
"Điện hạ... nô tì... nô tì không hoàn toàn nhiệm vụ, ngược lại còn..."
Huyễn Tư Khanh nhìn nữ nhân đang run cầm cập dưới chân, những ngón tay dài vấn lấy lọn tóc của mình, khóe miệng lại lộ ra ý cười. Hắn chậm rãi kéo Ngụy Vân Nguyệt đứng dậy, khẽ chạm lên gương mặt thập phần sợ hãi kia.
"Làm tốt lắm."
Ngụy Vân Nguyệt kinh động nâng ánh mắt nhìn hắn, khóe mắt đã đỏ ửng.
"Ý của điện hạ..."
"Ngươi quên rằng... nhiệm vụ trước kia ta từng giao cho Ngụy Linh Hy là gì rồi sao?"
Ngụy Vân Nguyệt thầm nhớ lại, nàng ta đề bạt Ngụy Linh Hy vào nơi nguy hiểm, lại khiến nàng bị Huyễn Tư Khanh giao cho nhiệm vụ giết người.
Cụ thể là giết Huyễn Dạ Khuyết.
Cho nên, nàng ta không hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng lại làm tốt chuyện khác.
"Tốt rồi, ngươi giúp muội muội của mình hoàn thành nhiệm vụ dang dở, ta vẫn sẽ trọng thưởng."
"Ngụy Linh Hy rốt cuộc dùng cách gì mà khiến Huyễn Dạ Khuyết, một tên bá vương như hắn xả thân cứu? Ngay từ đầu, ta không nên dùng cô ta..."
Trái tim của Ngụy Vân Nguyệt lúc này vẫn chưa thể ngừng đập loạn. Người nàng ta hại ấy là Huyễn Dạ Khuyết, quân vương một nước. Nếu bị phát hiện chẳng phải nàng sẽ chịu ngũ mã phanh thây, cửu tộc cùng tận sao?
Nhìn ra được điểm sợ hãi này, Huyễn Tư Khanh vỗ vào vai nàng ta, nói.
"Hoàng đế vì cứu chúng dân, không may nhiễm phải dịch bệnh. Dù đã dốc lòng cứu chữa, chuyện đáng tiếc vẫn xảy ra."
Ngụy Vân Nguyệt thở dài một hơi trong lòng, cho dù bản thân vẫn còn rất sợ hãi.
"Điện hạ... người đã biết được nguồn gốc của dịch bệnh, tại sao... không nói ra?"
Huyễn Tư Khanh liếc ánh mắt thâm sâu về phía Ngụy Vân Nguyệt, bỗng chốc hắn cảm thấy nữ nhân này vốn không tầm thường.
"Hóa ra... Ngụy gia các người đều không phải kẻ ngốc."
Ngụy Vân Nguyệt cúi đầu, nàng ta chưa bao giờ ngốc, hơn nữa còn nhạy bén hơn Huyễn Tư Khanh tưởng. Ngay khi hắn đưa cho nàng thứ thuốc kia, nàng ta liền đoán được một phần vấn đề. Đến khi Huyễn Dạ Khuyết bất tỉnh vì nhiễm bệnh, nàng ta đã đoán ra được tất thảy.
"Nô tì chỉ là cảm thấy cơ hội ở trước mắt, hiện nay Hoàng thượng đã thất thế, người chỉ cần nói một câu, mọi công lao đều sẽ ôm được."
"Vội cái gì? Đám người ngu ngốc chỉ biết chỉ trích ta, lời ra tiếng vào bay khắp kinh thành. Đây chính là điểm yếu duy nhất để Huyễn Dạ Khuyết hắn ta đạp lên. Dù sao bây giờ hắn cũng vô dụng, để đám người ngu ngốc ấy chịu khổ thêm một chút, sau đó nói đến cũng không muộn."
Ngụy Vân Nguyệt cũng thật sự kinh ngạc trước lời nói của Huyễn Tư Khanh. Nếu hắn thực sự có thể đoạt được ngôi vị từ tay hoàng huynh mình một lần nữa, liệu toàn bộ Thục Quốc này, nhân dân có được thái bình?
.........
Ngụy Linh Hy từ trong cơn ác mộng tỉnh dậy, nàng giật mình mở to mắt, cơn đau nhức từ dưới chân bất chợt nhói lên.
"A...!"
"Ngụy cô nương, cô tỉnh rồi?"
Chúc Manh Nhiên đem theo một bát cháo nóng vào trong, nàng đi tới đỡ Ngụy Linh Hy ngồi dậy.
"Cô cảm thấy thế nào rồi?"
Nàng nhìn xuống dưới chân, vết thương đều đã được xử lý. Lại nhớ đến vụ ám sát hôm qua, da đầu nàng tê rân rân hồi tưởng lại từng chút một.
"Bệ... chủ tử, chủ tử của ta đâu?"
"Cô đang nói đến Huyễn công tử? Huynh ấy... đang ở tư phòng nghỉ ngơi."
"Tư phòng? Không được, hôm qua người bị trúng tên, ta phải qua đó..."
Chúc Manh Nhiên vội ngăn nàng lại.
"Chờ đã... cô không thể qua đó được."
"Tại sao?"
"Huynh ấy... huynh ấy nhiễm bệnh rồi."
Chúc Manh Nhiên khó khăn nói ra câu trả lời. Ngụy Linh Hy bất ngờ căng mắt nhìn nàng, sự khó hiểu lộ rõ trên gương mặt bơ phờ.
"Cô nói cái gì?"
"Cũng không biết tại sao hai người lại thành ra như vậy. Thái y có nói trên mũi tên có độc, e rằng lại độc này là mầm bệnh."
"Tên... có độc?"
Nàng kinh hãi không tin vào những gì mình nghe thấy. Những mũi tên vốn dĩ chĩa vào nàng lại có độc, hơn nữa Huyễn Dạ Khuyết lại dùng thân mình để cứu nàng. Ngụy Linh Hy càng thêm sụp đổ, nàng dùng lực đẩy Chúc Manh Nhiên ra, bước chân xuống đất lảo đảo mà rời khỏi phòng.
Phía chân nàng sưng tấy lên, mặc dù lúc đi thực sự rất khó khăn, nhưng Ngụy Linh Hy vẫn không một chút để tâm đến, chỉ tìm mọi cách chạy tới phòng mà Huyễn Dạ Khuyết đang ở.
Huyễn Tư Khanh không muốn mang tiếng vô tình, hắn liền cùng Trạch Mục Viêm đứng ở ngoài cửa.
"Bệ hạ... bệ hạ thế nào rồi, nô tì muốn vào xem."
"Ngụy cô nương, bệ hạ hiện tại đang nhiễm bệnh, cô không thể vào trong được, sẽ bị lây nhiễm mất."
Huyễn Dạ Khuyết đã bất chấp để cứu nàng, hà cớ gì nàng lại sợ chút bệnh này?
"Nô tì... nô tì có khăn che rồi, lây không nổi đâu."
Huyễn Tư Khanh đang có mặt ở đây, nàng không tiện nói đến chuyện chính Hoàng thượng đã cứu mình. Mà ánh mắt của hắn nhìn nàng cũng thật lạ, như dò xét, như nghi hoặc.
Ngụy Linh Hy mặc kệ khuyên ngăn của Trạch Mục Viêm, cứng đầu mở cửa vào trong. Huyễn Tư Khanh thầm cười.
"Đúng là không sợ chết."
"Ngươi ở đây canh gác, ta tới chỗ đại phu xem thuốc."
"Vâng."
Ngụy Linh Hy hai chân khập khiễng bước vào trong phòng, trái tim nàng như thắt lại khi nhìn thấy nam nhân nằm trên giường. Sắc mặt của y trắng bệch, không một chút huyết sắc. Toàn thân đều nổi lên những nốt đỏ khó coi, nhìn thảm hại vô cùng.
Khóe mắt nàng cay cay, không tự chủ được mà chạy vội đến.
"Bệ hạ... người... sao người lại thành ra thế này...?"
Nàng tự trách bản thân mình, nếu không phải vì cứu nàng, Huyễn Dạ Khuyết mới không thành ra nông nỗi ấy. Nàng ngồi cạnh y rất lâu, tự trách bản thân cũng rất lâu.
Số phận của Ngụy Linh Hy vốn dĩ đã là mệnh sao chổi, luôn đem đến tai ương xui xẻo. Chỉ là nàng không nghĩ người bên cạnh cũng phải hứng chịu nhưng vận xui của nàng.
Nhìn nam nhân anh tuấn nằm yên chỉ tựa như đang nghỉ, Ngụy Linh Hy vô cùng đau lòng và sốt ruột. Đó không phải là sự lo lắng của một nô tì đối với chủ tử, mà đó là một loại cảm xúc đến từ tận sâu nơi lồng ngực. Nàng cũng không rõ bản thân rốt cuộc là vì ơn nghĩa, hay vì những cảm xúc kỳ lạ đang chạy dọc cơ thể lúc này...
Ngụy Linh Hy siết chặt tay, nàng lau đi những giọt nước mắt không biết đã rơi từ bao giờ, đứng dậy rồi ra ngoài.
"Ngụy cô nương đừng lo, bệ hạ phúc lớn mệnh lớn, người sẽ sớm khỏe lại thôi."
"..."
Ngụy Linh Hy trực tiếp tìm tới Ngụy Vân Nguyệt chất vấn. Ngay từ lúc tứ tiễn ấy phóng ra, nàng liền có chút hoài nghi. Ngụy Vân Nguyệt chỉ đang giúp mấy người phân bố lương thảo liền bị Ngụy Linh Hy kéo dậy.
"Linh Hy, tỷ... tỷ làm cái gì vậy?"
Trên những đốt ngón tay của nàng ta có vết sần, tuy không rõ nhưng cũng đủ để chứng minh, nàng ta trước đó có dùng qua cung.
Nàng chật vật kéo Ngụy Vân Nguyệt đến một nơi vắng người, ánh mắt lạnh lùng chất vấn.
"Đêm hôm qua người ám sát ta và bệ hạ, là muội?"
Đáy mắt của Ngụy Vân Nguyệt bất chợt hiện lên một tia bất thường, nhưng rất nhanh đã bị nàng ta che đi bằng một nụ cười ngạo nghễ.
"Tỷ đang nói năng bừa bãi cái gì vậy? Có phải vì bệ hạ bị trọng thương khi ở cùng tỷ nên tỷ vô duyên vô cớ đổi hết tội lỗi lên đầu ta?"
"Đừng lẻo mép nữa! Tứ Tiễn Loạn."
Ngụy Vân Nguyệt lập tức trừng mắt nhìn nàng, chính sự sơ hở này đã khiến cho Ngụy Linh Hy càng thêm chắc chắn.
"Xem ra thực sự là muội rồi. Tứ Tiễn Loạn do phụ thân độc nhất luyện ra, chỉ truyền cho duy nhất Huyền Ẩn. Ta từng nhìn thấy muội học lỏm bọn họ."
"Tỷ từ khi nào giỏi bịa chuyện như vậy?"
"Vân Nguyệt, những gì ta hiểu về muội hơn những gì muội nghĩ nhiều. Muội vốn dĩ chỉ là một nữ tử, lại sinh trong gia đình không dòng dõi quyền quý, khát khao danh vọng, sự sống còn cao hơn tất cả. Những ngày muội âm thầm luyện Tứ Tiễn Loạn, ta đều thấy, trước đó ta còn ngưỡng mộ tỷ. Chỉ là không ngờ rằng... có một ngày tỷ lại dùng nó để hại ta."
"Đủ rồi!"
Ngụy Vân Nguyệt hét lên, giương ánh mắt tràn đầy căm phẫn xen lẫn chút sợ hãi nhìn người trước mặt.
"Đừng tự cho mình thông minh! Chuyện này không phải ta làm, đừng đến làm phiền ta!"
Nàng ta hất mạnh tay Ngụy Linh Hy khiến nàng đứng không vững mà ngã xuống đất. Ngụy Vân Nguyệt trốn tránh sự chất vấn của nàng, rời đi mà không một lời giải thích.
"Ngụy Vân Nguyệt!"
Quả nhiên là nàng ta giở trò. Không tra hỏi nàng cũng biết kẻ đứng sau.
Ngụy Linh Hy nhìn xuống dưới chân, cảm giác đau buốt hình như đã đỡ dần. Bình thường nàng có năng lực tự chữa lành rất nhanh, nhưng nếu là vết thương to như vậy ít nhất cũng phải mấy ba bốn ngày. Thế mà bây giờ sự đau đớn đã giảm đi đáng kể, có thể nói là thần kỳ.
Nàng không suy nghĩ nhiều đến chuyện này, chỉ quay lại dặn dò Trạch Mục Viêm chăm sóc thật tốt Huyễn Dạ Khuyết, nàng muốn một lần nữa tìm đến gia đình yêu nhân kia, hy vọng họ sẽ giúp được phần nào.
Trời đã tối hẳn, Ngụy Linh Hy lén lút lên núi, thuận lợi tìm được đến hang yêu. Quả nhiên, bọn họ vẫn còn hoạt động vào giờ này.
"Ngụy cô nương? Sao cô lại đến đây rồi?"
"Lần trước đột ngột rời đi như vậy, ta có chút áy náy. Lần này quay lại, ta chỉ đem được ít quả này. Trong thôn bệnh dịch miên man, ta kiếm không được gà vịt."
Hồng Yên bật cười, bà hiền từ nói.
"Bọn ta thuộc dòng tộc Điểu, không ăn thịt."
"Vậy... vậy thì may quá rồi."
"Ngụy cô nương, lần này đến đây không chỉ để cảm ơn bọn ta đúng không?"
Nguyên Nhiễm nhàn nhã ăn một trái táo, nàng tuy nghịch ngợm mà thông minh, vừa nhìn liền đoán được suy nghĩ của đối phương.
"Ừm... thực ra một người bạn của ta bị nhiễm bệnh dịch, ta lại không biết làm cách nào để cứu huynh ấy."
"Nhiễm bệnh?"
Nguyên Nhiễm nghe vậy đã lập tức trở nên kích động. Nàng cắn nốt một miếng táo, nói với một chút tức giận.
"Ta sớm đã muốn cảnh báo rồi nhưng không một ai nghe! Nhắc lại liền thấy bực mình."
"Ờ... đây... là có ý gì?"
Nguyên Diêu thở dài, kéo muội muội ngồi xuống, bình tĩnh giải thích.
"Đó vốn chẳng phải dịch bệnh gì, chỉ là nhân tộc ngu ngốc, coi loại nấm độc kia là tiên thảo mà dùng, kết quả như vậy, còn vu oan là bọn ta làm."
"Là loại nấm Đĩnh Bách Thảo?"