Huyễn Dạ Khuyết tự mình vào trong Điện Thánh Nữ, không có yêu nhân canh gác bên ngoài nên y đường đường chính chính đẩy cửa bước vào. Ngụy Linh Hy lúc này đang ngâm mình trong nước ấm thư giãn, tinh thần thả lỏng không chút cảnh giác.
Nhìn thấy nữa nhân vai trần trước mặt, Huyễn Dạ Khuyết cũng không xấu hổ rời đi, còn cố ý bước vào bên trong. Nghe thấy tiếng động, Ngụy Linh Hy vội quay lại nhìn, vừa thấy người nàng lập tức quay mặt về phía khác.
"Huyễn Dạ Khuyết, ngươi... ngươi không thấy ta đang làm gì hả? Mau... mau ra khỏi đây!"
Y không có chút động tĩnh muốn rời đi nào, thậm chí còn dửng dưng lấy ghế ngồi phía sau, ghé vào tai nàng nói nhỏ.
"Từng tấc thịt trên người thánh nữ có chỗ nào ta chưa từng nhìn qua? Nàng còn ngại ngùng cái gì?"
"Ngươi... ngươi vô sỉ!"
"Được rồi, không trêu nàng nữa. Ta là nô bộc của nàng, mấy chuyện tắm rửa này nàng cứ bảo ta là được. Nàng chẳng phải thánh nữ sao? Đến một tên lính gác cũng không có."
Thấy Huyễn Dạ Khuyết không có ý gì xấu, Ngụy Linh Hy mới buông lỏng cảnh giác, nói.
"Ta không thích có người bên ngoài, ta muốn yên tĩnh."
"Vậy một mình nô tài, đủ rồi chứ?"
"Sao đột nhiên ngươi lại... kỳ lạ như vậy?"
Y cầm chiếc khăn tắm, giúp Ngụy Linh Hy kỳ cọ, còn bình thản trả lời.
"Ta muốn lấy lòng nàng, lỡ đâu nàng có thể tha chết cho ta?"
Ngụy Linh Hy chỉ cười hắt.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Trong lúc nàng buông lỏng không cảnh giác, Huyễn Dạ Khuyết đã lén nhổ ra một cọng lông Phượng. Ngụy Linh Hy cảm thấy nhức nhức, định đưa tay qua sờ lại bị y giữ lại, còn cẩn thận thổi vào nơi đau nhức ấy.
"Xin lỗi, ta không cố ý, ta lỡ làm nàng đau..."
Sự dịu dàng của Huyễn Dạ Khuyết dường như che mờ đi lý trí của Ngụy Linh Hy. Nàng bất giác mỉm cười, trong lòng lâng lâng hạnh phúc. Phía lồng ngực như phát ra một thứ ánh sáng màu tím, hiện lên những đường gân như tia máu. Ngụy Linh Hy lại bị ác niệm hành hạ, vội vùi mình sâu xuống nước.
"Ở đây xong chuyện của ngươi rồi, mau đi đi."
"Nhưng nàng còn..."
"Ta nói ngươi mau đi!"
Huyễn Dạ Khuyết mặc dù không biết tại sao Ngụy Linh Hy lại đột nhiên nổi giận, nhưng những gì y muốn đã lấy được, chỉ im lặng rời đi.
Ngụy Linh Hy cũng trấn tĩnh lại cảm xúc, áp chế cho ác niệm không khống chế. Nàng đột nhiên lại cảm thấy phía dưới bụng căng cứng, làn nước đục cũng ánh lên một tia đỏ hồng.
Ngụy Linh Hy mặc lại y phục, cẩn thận xem lại phần bụng của mình, đích thực có gì đó rất lạ. Thứ ánh sáng ấy như phát ra từ sâu trong bụng, từng luồng sáng cũng hình thành như những rễ cây nhỏ, vùng quanh thành một hình trọn, gọn gàng xuất hiện ngay ở bụng.
Nàng mặc thêm vài lớp y phục, trong đêm lại lén đến sông Hãn Hằng.
"Các Dạ Thượng tiên, ta như vậy là bị làm sao?"
Các Dạ xem mạch tượng của nàng, hai mắt im lìm nắm chặt lại. Mãi một lúc, mí mắt mới bật ra, y vui vẻ nói.
"Được đấy nha đầu, ngươi có hỷ rồi!"
"Tốt quá rồi tốt quá rồi! Huyết mạch Phượng Hoàng được duy trì rồi. Nhiệm vụ của ta rốt cuộc cũng sắp hoàn thành!"
Trong lúc Các Dạ còn đang vui mừng không thôi, Ngụy Linh Hy lại trầm mặc ôm lấy bụng. Cảm giác của nàng lúc này rất rối bời, nàng không biết nên vui hay nên buồn, nên khóc hay nên cười.
"Thượng tiên... đứa trẻ này... là của... là của một người thường..." Ngụy Linh Hy nói nhỏ.
Các Dạ ho giả, y chậc miệng.
"Là của cái tên kẻ thù kia chứ gì?"
"Như vậy có ảnh hưởng đến huyết mạch không? Huynh ấy cũng từng là cốt nhục của yêu nhân và con người, yêu khí hoàn toàn không có, chân thân yếu ớt, bán yêu không phải, bán nhân cũng không ra, cuối cùng phải rút đi chân thân để trở thành người bình thường."
"Huyết mạch của Phượng Hoàng lớn mạnh, cho dù phụ tử có là ai đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng. Ngươi yên tâm."
Ngụy Linh Hy nghe vậy cũng thở dài. Nàng mang một tâm trạng nặng trĩu trở về phòng, đầu óc rối bời không một điểm tựa.
Trong thời khắc quan trọng nhất, nàng lại phải tước đoạt đi sinh mạng của cha đứa nhỏ. Tiểu Phượng Hoàng không có tội, nó cần có cha, có mẹ. Thế nhưng, nó vốn dĩ là nghiệt duyên của hai thế giới đối lập.
Ngụy Linh Hy ôm lấy bụng, dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, trời vẫn còn rất tối, cánh cửa của Điện Thánh Nữ lại một lần nữa bật mở. Một thân ảnh xiêu vẹo bước vào, gương mặt đỏ nồng vì men rượu.
Y đi đứng không vững, lao nhào về phía giường ngủ của Ngụy Linh Hy, trực tiếp đánh thức nàng. Bị tỉnh ngủ một cách bất ngờ, nàng cảnh giác quay người lại nhìn, hóa ra tên say khướt ấy lại là Huyễn Dạ Khuyết.
Y cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, nâng lên nhìn nàng. Ánh mắt tràn ngập nỗi tâm sự khó nói, lại đỏ ửng lên.
"Linh Hy... ta muốn... ở bên nàng."
Ngụy Linh Hy cũng vội rời giường, cánh tay bị y bắt lại ngồi phịch dưới đất. Huyễn Dạ Khuyết ôm lấy nàng, bộ dạng lúc say hệt như một đứa trẻ, không ngừng dụi vào lòng nàng.
"Ngươi... ngươi uống nhiều quá rồi. Ta kêu người lấy canh giải rượu."
"Đừng..."
Huyễn Dạ Khuyết giữ chặt lấy nàng, ánh mắt phủ xuống một lớp sương mờ. Y hoàn toàn say khướt, chỉ muốn dùng cơ hội này ở lại bên cạnh nàng, để nàng dùng chính thân phận Ngụy Linh Hy ở bên y, chứ không phải thánh nữ Phượng Hoàng.
"Linh Hy, ở lại với ta một chút đi, đừng đi đâu cả."
Ngụy Linh Hy nhìn thấy nam nhân cứ quấn chặt lấy mình, bản thân lại không nỡ rời đi. Nàng thở dài, nắm lấy bàn tay đã gầy đi rõ rệt.
"Tại sao lại uống rượu?"
"Nếu tỉnh táo, ta sẽ không được gặp Linh Hy. Chỉ có như vậy, Linh Hy mới ở bên cạnh ta, chứ không phải Phượng Hoàng, không phải Đoan Phượng Chi Hy gì đó. Người ta yêu... chỉ có Ngụy Linh Hy..."
"Ngươi sai rồi. Từ đầu tới cuối, ta luôn là Đoan Phượng Chi Hy, trước kia là ta, hiện tại cũng là ta. Ngụy Linh Hy chỉ là thể xác mà ta nhập vào mà thôi."
Huyễn Dạ Khuyết đưa tay lên che lấy miệng của nàng, tay còn lại kéo eo nàng lại gần, hôn nhẹ lên má.
"Nàng nói dối. Đoan Phượng Chi Hy không yêu ta, Ngụy Linh Hy mới yêu ta."
Ngụy Linh Hy không muốn bản thân cứ mãi lún sâu vào thứ tình cảm không có kết quả này, nàng mạnh tay đẩy Huyễn Dạ Khuyết ra xa, tức giận nói lớn.
"Ngươi đừng quá tự tin. Cho dù là Ngụy Linh Hy hay Đoan Phượng Chi Hy, ta cũng chưa bao giờ có tình cảm với ngươi."
"Tại sao nàng lại nói dối? Nếu nàng không yêu ta, vậy chiếc vòng tay đó, cả ngọc bội của ta đến giờ nàng vẫn còn giữ?"
Huyễn Dạ Khuyết chỉ vào chiếc vòng mà trước kia nàng từng tặng cho Ngụy Linh Hy, nàng liền muốn giấu nó đi. Từng thứ đồ này nàng đều vô cùng trân quý...
Thế nhưng, tình cảnh hiện tại không cho phép nàng yếu lòng.
Ngụy Linh Hy đem hai thứ ra trước mặt Huyễn Dạ Khuyết, nhẫn tâm ném chúng xuống dưới đất. Tiếng vỡ chói tay vang lên, ngọc bội biến thành hai mảnh, những hạt ngọc trên vòng tay cũng bị vỡ ra văng đi tứ phía.
"Ta nói rồi, ta chưa từng yêu ngươi."
"Ta... say rồi."
Huyễn Dạ Khuyết rưng rưng nước mắt, trong lòng nhói lên một cơn đau khó tả. Y đưa bàn tay run rẩy nhặt lấy một mảnh ngọc bội, siết chặt đến mức suýt đứt tay. Y không muốn chấp nhận hiện thực này, lắc đầu không thôi.
"Không... không thể nào... ta say rồi... ta say rồi..."
Huyễn Dạ Khuyết như vừa khóc vừa cười, đôi chân nặng như có tảng đá chặn lại, khó khăn rời khỏi đây.
Ngụy Linh Hy thở dài, thân ảnh ấy vừa đi khuất, lệ nóng đã không kìm được mà rơi ra.
.........
Sáng sớm, trời mọc cao đến đỉnh núi, Ngụy Linh Hy đã tỉnh nhưng nam nhân say khướt đêm qua đã không thấy đâu. Nàng nhấc người dậy, cảm giác nơi thái dương có chút đau nhức, nhìn quanh phòng lại chẳng thấy một bóng người nào.
Nàng có chút thất vọng.
"Báo!"
Bên ngoài đột nhiên có tiếng hét lớn.
Ngụy Linh Hy vội mặc lại y phục.
"Có chuyện gì mà gấp gáp vậy?"
"Thánh nữ, bạch xà Đường Bích Liên đem theo kẻ thù chạy mất rồi!"
Đồng tử của Ngụy Linh Hy dãn ra, nàng tức tốc chạy đến sân Yêu Sơn, cánh cửa của kết giới Yêu tộc.
Yêu nhân ít ỏi ra sức dùng yêu khí để trấn lại kết giới, muốn vây bắt phản đồ và Huyễn Dạ Khuyết. Ngụy Linh Hy nhìn lên, Đường Bích Liên đã ôm theo Huyễn Dạ Khuyết, có ý đồ muốn cướp người.
"Đường Bích Liên, ngươi có biết bản thân đang làm gì không? Mau đem Huyễn Dạ Khuyết xuống!"
Đường Bích Liên nhếch miệng cười.
"Ta đã đi đến bước đường này rồi, sao có thể ngu ngốc giao người ra?"
"Tại sao ngươi lại phản bội Yêu tộc? Mối thù bao nhiêu năm qua chưa đủ khiến ngươi muốn giết hắn sao?"
"Muốn chứ? Nhưng ta càng muốn Yêu tộc này chết đi gấp vạn lần. Ngươi, các ngươi nhớ lại xem trước đây các ngươi đã từng đối xử với ta thế nào, từng đối xử với phụ mẫu của ta thế nào? Các ngươi đều đáng chết!"
Ngụy Linh Hy mười năm qua đã mất đi ký ức, cho dù khôi phục nhưng nhiều chuyện trước kia nàng vẫn không thể nhớ ra. Chuyện mà Đường Bích Liên nói nàng không có chút ấn tượng, đừng nói đến phụ mẫu của nàng ta.
Phản đồ không nghe, nàng chỉ đành chuyển hướng về phía của Huyễn Dạ Khuyết. Y không giống như bị bắt đi, càng giống người hợp tác với nàng ta hơn.
"Huyễn Dạ Khuyết, ngươi mau nói Đường Bích Liên ép buộc ngươi, ta lập tức sẽ miễn tội tư thông phản đồ, cho ngươi sống thêm vài ngày."
Đối mặt với câu hỏi này, Huyễn Dạ Khuyết lại chỉ im lặng. Y không trả lời, cũng tức là đồng ý trở thành kẻ tư thông với phản đồ.
"Tại sao?"
"Ta... không muốn bách tình vô tội vì ta mà liên lụy."
"Huyễn Dạ Khuyết tên hèn nhát!"
Ngụy Linh Hy tức giận gào lên, cánh Phượng Hoàng cũng xuất hiện. Nàng bay về hướng của hai người họ, ánh mắt đỏ rực chứa đầy thù hận.
Đường Bích Liên trong khoảnh khắc nguy hiểm đã kịp thời lấy ra cọng lông Phượng mà Huyễn Dạ Khuyết lấy được, dùng nó để phá vỡ kết giới mà nàng đã tạo ra.
Một rắn một người hoàn toàn biến mất trước mặt, Ngụy Linh Hy bất ngờ mở tròn mắt. Nàng không ngờ lông Phượng của mình lại ở trong tay của Đường Bích Liên, nhưng rồi nàng lại nhớ về chuyện đêm qua.
Cơn đau nhói đấy không phải do sự bất cẩn của Huyễn Dạ Khuyết, mà là y vốn dĩ đã có kế hoạch từ đầu. Tiếp cận nàng, lấy đi lông Phượng cùng Đường Bích Liên trốn khỏi Yêu tộc, quả là một kế sách vẹn toàn.
"Thánh nữ... người có sao không?" Hồng Yên vội đỡ lấy nàng.
"Đường Bích Liên rốt cuộc tại sao lại phản bội Yêu tộc?"