• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách đó không xa, Chúc Manh Nhiên liền dừng lại sau một góc khuất quan sát. Từ lúc sáng đến giờ, nàng đều cảm thấy họ có gì đó rất khả nghi. Trạch Mục Viêm tuy là nô gia nhưng lại đem theo kiếm trên người, ngay cả Ngụy Linh Hy cũng dắt theo một chiếc ngọc bội vân rồng.

Những thứ này người bình thường đều không thể có.

"Gan của cô ngày càng lớn rồi. Trẫm còn chưa cho phép đã tự ý một mình hành động. Cảm thấy bản thân quá thông minh sao?"

Ngụy Linh Hy cười trừ, nàng bám vào ống áo của y, xu nịnh.

"Bệ hạ... chúng ta chỉ có thời gian ba ngày, nô tì không tranh thủ giở trò làm sao ở lại đây được..."

Huyễn Dạ Khuyết nhướn mày nhìn nàng.

"Được, muốn đi, trẫm sẽ đi cùng."

"Không được không được, bên ngoài nguy hiểm lắm, người thân thể ngàn vàng, lỡ nhiễm bệnh, nô tì sẽ bị chặt đầu mất."

Y không rảnh để nghe mấy lời nhảm nhí đó, trực tiếp ra khỏi phủ. Ngụy Linh Hy không còn cách nào liền chạy theo phía sau.

Chúc Manh Nhiên sững người khi nghe cuộc trò chuyện của bọn họ. Nàng có phần hơi run, nhưng trong lòng lại có chút mong chờ.

"Họ là... người của Hoàng cung."

Ngụy Linh Hy bất đắc dĩ phải cùng Huyễn Dạ Khuyết lên chợ. Tuy rằng y là thiên tử, sức mạnh vô biên, nhưng cùng với đó là trách nhiệm nặng nề trên vai. Nếu y có nhiễm bệnh, chắc chắn nàng cũng phải bồi táng.

"Phiên chợ ở đây buổi sáng cũng thật náo nhiệt, vậy mà chiều tối lại vắng tanh."



Hai người dừng chân tại một tiệm thuốc nọ, nơi này tưởng chừng đông người nhưng lại chẳng có ai, còn vắng hơn cả miếu hoang.

"Ông chủ!"

Ngụy Linh Hy vừa gọi, ông chủ từ trong nhà liền chạy ra.

"Khách quan muốn mua gì?"

"Nhà ta có người nhiễm bệnh, có thuốc nào giúp ích được gì không?"

Ông chủ nghe vậy liền lùi lại, nghi hoặc hỏi.

"Khách quan hình như không phải người ở đây?"

Hai người nhìn nhau, họ dễ nhận ra tới vậy sao?

"Bọn ta quả thật không phải người ở đây."

Ông ta thở dài, giúp họ bốc chút thuốc.

"Sao đột nhiên lại tới đây? Nơi này tiếng dữ đồn xa, các người đúng là không sợ chết mới dám đến."

"Bọn ta cũng là bất đắc dĩ..."

Đưa cho Ngụy Linh Hy thuốc, ông liền căn dặn.

"Ở đây chỉ có một vài thang trị cảm thôi, nếu muốn, hai người có thể đến núi Vân Hòa, trên đó được liệu nhiều vô kể, nhưng... bỏ đi. Trên đó nguy hiểm lắm."

Nói rồi, ông ta lại vào trong nhà ngồi. Ngụy Linh Hy đem theo thang thuốc cùng Huyễn Dạ Khuyết rời khỏi đây.

"Núi Vân Hòa rất nguy hiểm sao?"

"Cô còn muốn lên đó?"

"Ông ta cứ úp úp mở mở, nô tì lại thấy hiếu kỳ..."

"Cô đã nghe qua câu này chưa?"



Ngụy Linh Hy ngước lên nhìn y, nàng lắc đầu, câu này là câu nào?

Huyễn Dạ Khuyết nhếch khóe miệng, ghé sát vào tai nàng.

"Đó là... người hiếu kỳ sẽ dễ chết sớm."

"Người..."

Đúng là một khúc gỗ, không hiếu kỳ làm sao tìm được đáp án!

"Nếu như người sợ, vậy nô tì sẽ tự mình đi."

Ngụy Linh Hy không thèm để ý tới Huyễn Dạ Khuyết, một mình đi về phía trước. Nàng quả thực đã không thèm xem Huyễn Dạ Khuyết là thiên tử, còn dám đi trước y.

Vậy mà người này lại chẳng nói gì, mặc sức cho nàng tự do.

Đúng là một người dám làm, một người dám để mặc người làm!

Phiên chợ hôm nay ở phía xa thật náo nhiệt, bệnh dịch nghiêm trọng sao họ còn tụ tập đông như vậy?

"Ta mua, ta muốn mua một cái!"

Ngụy Linh Hy muốn đến gần xem xét, nhưng chưa kịp làm gì đã bị một đám người ngổ ngáo đẩy ra, khiến cho nàng đứng không vững mà suýt ngã xuống. May rằng Huyễn Dạ Khuyết vẫn đứng phía sau, kịp thời đỡ lấy nàng.

Đi giữa đám người ấy là một nam nhân to béo, trên người đều là vải lụa quý giá, xem chừng là một công tử phú hào.

Hắn ném xuống bàn một thỏi bạc lớn, huênh hoang nói với ông chủ.

"Gói hết lại, số nấm này bổn công tử đều mua hết."

Nhận được một khoản tiền lớn, ông chủ cười như không thể lớn hơn. Ông ta vội vàng đem số nấm đó gói lại, xung quanh nhiều người liều mạng muốn mua nhưng có vẻ không ai dám lên tiếng với hành động ngông cuồng này.

Nam nhân to béo kia rời đi, mọi người cũng tỏ vẻ tiếc nuối rồi tản đi nơi khác. Huyễn Dạ Khuyết bắt vội lấy một người hỏi chuyện.

"Đó là gì mà mọi người tranh giành nhau vậy?"

"Công tử không biết sao? Đó là nấm Đĩnh Bách Thảo, một loại nấm rất hiếm, có thể thay thế thịt, chữa bách bệnh."

"Chữa bách bệnh?"

Thảo nào bọn họ lại không tiếc tiền để mua nó.

"Loại nấm này mọc ở đâu vậy?"

"Nghe nói là trên núi Vân Hòa."

Hóa ra thứ dược thảo mà ông chủ ấy nói là loại nấm này.

"Vậy tại sao mọi người không tự đi hái mà phải mua với giá cao như vậy?"

"Nếu dễ hái đã không có chuyện chúng ta chịu bỏ một số tiền lớn để mua. Thôi thôi, không nói nữa, ta còn có chuyện gấp phải đi rồi!"

Hắn nói xong liền vội vã rời đi, để lại hai người với dấu chấm hỏi to đùng trên trán. Xem ra họ vẫn còn một chút hy vọng, đến núi Vân Hòa tìm thử loại nấm thần dược ấy.

"Bệ hạ..."

"Về Du phủ rồi tính tiếp." Huyễn Dạ Khuyết quay ngoắt đầu đi, y thừa biết suy nghĩ lúc này của nàng.

"Thời gian không còn nhiều, chúng ta nên tranh thủ!"

"Bệ hạ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK