Ngụy Linh Hy lại gần, nàng nghiêm túc lắng nghe.
"Thiên đình có duy nhất một tộc Phượng Hoàng, những người trong tộc đều lần lượt hy sinh trong nhiều trận chiến của hỗn giới. Đoan Phượng Tư Âm cùng phu quân sớm đã xin chỉ xuống Yêu giới, trở thành người bảo hộ. Sau đó không lâu, tộc Phượng Hoàng trên thiên đình diệt vọng, duy nhất họ Đoan Phượng còn sống sót. Vì vậy, huyết mạch Phượng Hoàng cuối cùng ẩn giấu sức mạnh cường đại nhất. Điều này truyền ra khiến nhiều yêu nhân dòm ngó, nhưng vì là huyết mạch cuối cùng nên thân thế của ngươi bị phong ấn. Muốn phong ấn sức mạnh ấy, mẫu thân và phụ thân của ngươi đã tiêu hao không ít tu vi, biến thành một yêu nhân bình thường. Toàn bộ sức mạnh, hy vọng đều nằm trên người ngươi."
"Cho nên... vì che giấu thân phận của ta, mẫu thân, phụ thân mới chết, yêu nhân cũng bị liên lụy?"
Ngụy Linh Hy rưng rưng nước mắt, trong khi cảm xúc dâng trào, Các Dạ lại chẹp miệng một cái.
"Phượng Hoàng các người sao lúc nào cũng muốn gánh tội hết vậy? Phụ mẫu ngươi làm thế cũng chỉ muốn bảo vệ huyết mạch của tộc Phượng Hoàng. Hơn nữa, Yêu tộc bị đồ sát vốn dĩ là số kiếp định sẵn, ngươi có tội gì mà cứ ôm hết vào người vậy?"
Các Dạ nói ra rả như đang giáo huấn, Ngụy Linh Hy khi ấy muốn khóc cũng không nổi, chính là kiểu nước mắt chảy ngược vào trong.
"Vậy... vậy ta chính là huyết mạch duy nhất của tộc Phượng Hoàng?"
Các Dạ gật gật, y tiếp.
"Nhiệm vụ của ngươi chỉ là duy trì huyết mạch, thiết lập lại tộc Phượng Hoàng. Chỉ cần huyết mạch Phượng Hoàng không mất, thiên đình sẽ không nhúng tay đến bất cứ chuyện gì mà ngươi làm."
"Hiện tại, ta phải..."
"Báo thù chứ gì? Ta chờ ngươi không biết bao nhiêu lâu rồi, không ngờ ngươi lại ngày ngày sát cánh bên kẻ thù của mình."
"Chuyện trả thù gì đó, ta không quan tâm. Ta ở đây chỉ muốn nhắc nhở ngươi nhiệm vụ phải làm."
Ngụy Linh Hy cuối cùng cũng hiểu được rõ mọi chuyện, nàng chỉ không ngờ thân thế của bản thân còn tôn quý hơn nàng tưởng, và trận chiến năm đó cũng một phần vì nàng mà ra.
Cho nên, khát vọng báo thù lại dày thêm một tầng.
"Các Dạ Thượng tiên, nơi này có linh khí dồi dào nhất, Chi Hy to gan muốn nương nhờ nơi này tu luyện."
"Ờ, tùy ngươi. Dù sao Bát Sinh Động này trước giờ cũng có một mình ta, thêm một người, bớt cô đơn vậy."
"Đa tạ."
Ngụy Linh Hy ngồi giữa trung tâm của hang động, nàng vận khí đồng thời thả lỏng cơ thể, một đạo yêu khí đỏ rực liền xuất hiện quấn quanh thân thể, tạo ra một thứ giống như kết giới vững chắc. Việc tu luyện này giúp nàng có thể dung nhập được với chân thân Phượng Hoàng, dù sao phong ấn cũng mới được giải trừ, nhất thời chưa thể làm quen với việc điều khiển yêu lực.
Nàng ngồi đó cũng mới chỉ được một lúc, cơ thể không những không cảm thấy tốt lên, mà nơi lồng ngực lại co thắt lại, đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm. Nàng chịu không nổi một lúc, một ngụm máu tươi tanh nồng từ trong cuống họng trào ra.
"Khụ..."
Ngụy Linh Hy ôm chặt lấy lồng ngực, cơn đau lại dần thuyên giảm. Các Dạ hình như đã nhìn ta được vấn đề, y nhàn nhã cắn trái táo, hỏi nàng.
"Chi Hy, ngươi động tâm với ai rồi?"
"Là ý gì?"
"Trái tim của Phượng Hoàng sinh ra đã đối nghịch với ác niệm. Chỉ cần trái tim không trong sạch sẽ bị phản phệ, sẽ phải chịu đựng nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm."
"Ác niệm? Các Dạ Thượng tiên, người nói như vậy đang muốn ám chỉ Chi Hy có ác niệm?"
Nàng tuyệt đối một lòng muốn phục thù, rốt cuộc ác niệm từ đâu ra?
"Ngươi đã động tâm với người ngươi không nên động tâm, đó chính là ác niệm. Tình cảm của ngươi với hắn càng lớn, nỗi đau càng thống khổ."
Người không nên động tâm? Là Huyễn Dạ Khuyết? Nàng sao có thể động tâm với y, kẻ đã sát hại toàn bộ Yêu tộc, sát hại cả phụ mẫu của nàng?
"Không thể nào! Ta chưa từng động tâm với hắn."
"Trái tim của ngươi sẽ không lừa ngươi đâu. Chỉ có ngươi mới đang tự lừa chính bản thân mình."
"Ta không tin!"
Ngụy Linh Hy ngồi lại, tiếp tục luyện pháp. Nhưng dù nàng có cố gắng đến mấy, trái tim vẫn quặn thắt lên vì đau đớn. Kết quả, nàng bị phản phệ, một ngụm máu tanh nồng lại ọc ra.
Các Dạ thực sự nhìn không nổi sự cố chấp của nàng, y rốt cuộc cũng đứng dậy.
"Ta nói sao ngươi cố chấp đến vậy? Yêu thì yêu thôi, ngươi không muốn chấp nhận thì ngươi cũng yêu hắn rồi, trừ phi ngươi cắt đứt đoạn tình cảm ấy. Bằng không, cứ tu luyện như vậy sẽ mất máu mà thành Phượng Hoàng khô mất."
Ngụy Linh Hy vò chặt tay, nàng thực sự đã động tâm với Huyễn Dạ Khuyết rồi sao? Thậm chí nàng còn không biết bản thân từ khi nào đã thành ra như vậy, càng không muốn chấp nhận nó. Có tình cảm với kẻ thù chính là sự sỉ nhục lớn nhất, nàng tuyệt đối không dám tin, càng không có can đảm để tin.
Các Dạ đi tới trước mặt nàng, một luồng tiên khí truyền vào nơi lồng ngực, cảm giác đau nhói kia hoàn toàn đã biến mất.
"Ta đã phong ấn tơ tình của ngươi, chỉ cần không bước ra khỏi Bát Sinh Động này, ngươi sẽ không bị ảnh hưởng bởi ác niệm. Nhưng ra khỏi nơi này rồi, phong ấn sẽ không còn tác dụng."
Ngụy Linh Hy một hồi cũng bình tĩnh lại, quả thực tơ tình bị phong ấn, cảm giác tội lỗi, hận thù, sự mơ hồ ấy đã không ảnh hưởng nàng quá nhiều.
"Đa tạ Các Dạ Thượng tiên."
Ngụy Linh Hy tu luyện rất lâu, đến tận canh bốn mới trở về phòng nghỉ ngơi. Lâm Y không biết thế nào mà bị đánh thức, giọng nói vẫn còn mơ hồ vì vừa tỉnh.
"Linh Hy, cô vừa đi đâu vậy?"
"À... ta... ta đi nhà xí. Xin lỗi nha, làm cô tỉnh giấc rồi."
"Ừm, không sao, mau ngủ đi."
Ngụy Linh Y nằm xuống giường, hàng lông mày nhíu chặt lại. Ra khỏi Bát Sinh Động, nàng luôn có cảm giác đau nhói ấy, nhất là khi nghĩ tới Huyễn Dạ Khuyết. Cách duy nhất để thoát khỏi sự ràng buộc không đáng có này chính là cắt đứt tình cảm của nàng với y.
Cổ nhân có câu, không gặp không thân. Vậy tránh mặt y là được rồi.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Linh Hy thay cho Lâm Y quét dọn ở Thanh Hiên Các, một mình giành việc với mấy cung nữ. Lâm Y cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng dù sao Ngụy Linh Hy cũng năn nỉ, nàng đành chấp thuận.
Huyễn Dạ Khuyết ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương, y nhíu chặt mày, day day trán không biết bao nhiêu lần. Tấu chương bọn họ đưa lên không phải tuyển phi thù cũng là nạp thiếp, còn nói cái gì mà trấn hưng đất nước, một mũi tên trúng hai đích. Huyễn Dạ Khuyết nhất thời mất kiên nhẫn, thẳng tay ném đống tấu chương ấy sang một bên.
"Bệ hạ."
Lâm Y từ ngoài cửa bước vào lau dọn, Huyễn Dạ Khuyết cũng vì mệt mỏi mà không để tâm. Y hít một hơi dài, phẩy tay nói.
"Rót cho ta ly trà."
Lâm Y đặt khăn lau, cũng cẩn thận đem trà đến tận bàn. Nàng phát hiện trà đã nguội lạnh, liền hỏi.
"Bệ hạ, trà lạnh rồi, có cần nô tì pha một bình mới?"
m thanh này không phải của Ngụy Linh Hy, Huyễn Dạ Khuyết ngước lên nhìn, từ khi nào cung nữ khác lại xuất hiện ở đây? Thư phòng là nơi riêng tư, y chỉ cho phép một mình Ngụy Linh Hy có thể tự do ra vào, nhưng sao cung nữ này lại to gan đến vậy.
"Sao lại là ngươi? Linh Hy đâu?"
"Sáng sớm nay cô ấy nói muốn thay nô tì quét dọn ở Thanh Hiên Các, nô tì thay cô ấy đến Dưỡng Tâm Điện."
"Ngụy Linh Hy là thị nữ thân cận của trẫm, làm gì có cái lý muốn đổi là đổi?"
Huyễn Dạ Khuyết tức giận mắng lớn, Lâm Y sợ hãi quỳ rạp xuống đất, luôn miệng cầu xin.
"Bệ hạ tha mạng, nô tì... nô tì sẽ không dám có lần sau!"
Trạch Mục Viêm từ bên ngoài vội bước vào, nhìn thấy Lâm Y run rẩy quỳ dưới đất, hắn lo lắng nhìn lên Huyễn Dạ Khuyết.
"Bệ hạ... người... hay là... người ra ngoài một chút cho khuây khỏa?"
"Mau đi tìm Ngụy Linh Hy về đây!"
Nói rồi, y phẩy tà áo rời khỏi ngự thư phòng. Trạch Mục Viêm vội chạy đến đỡ lấy Lâm Y đứng dậy, cơ thể nàng đã run lên cầm cập, khóe mắt ửng đỏ như sắp ứa lệ.
"Mau đứng lên đi, không sao đâu."
"Trạch đại nhân, bệ hạ sẽ không phạt ta chứ?"
"Người sẽ không phạt đâu, yên tâm. Muội quay về Thanh Hiên Các trước đã, sau đó nói Ngụy cô nương mau quay về đây."
"Được."
Lâm Y vội đứng dậy rời đi, chạy một mạch về Thanh Hiên Các tìm người. Ngụy Linh Hy rõ ràng nói sẽ không sao, nhưng rốt cuộc mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Ngụy Linh Hy đứng trước mặt Huyễn Dạ Khuyết lại cứ nhìn xuống đất, y hôm nay có nhiều chuyện mệt mỏi, lại còn thêm một cung nữ không sợ trời đất như nàng.
"Tại sao lại để Lâm Y thay? Cô chán ghét việc dọn dẹp ở điện của ta à?"
Giọng nói có mang ngữ khí tức giận, thế nhưng rõ ràng không có chút uy lực gì cả Ngụy Linh Hy cũng lười trả lời, chỉ lắc đầu một cái.
"Vậy thì tại sao?"
"Nô tì dậy muộn nên đổi với Lâm Y. Sau này sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa."
"Nếu không có chuyện gì, nô tì xin phép tiếp tục làm."
"Cô..."
Từ đầu tới cuối nàng vẫn là không nhìn lấy Huyễn Dạ Khuyết một cái, điều này khiến cho y vô cùng khó hiểu. Sao đột nhiên nàng lại trở nên lạnh nhạt, khác hẳn mọi khi? Huyễn Dạ Khuyết siết chặt tay, ngồi xuống ghế nhìn nàng quét dọn.
Y không tin, Ngụy Linh Hy cả ngày không thèm nhìn mặt y. Mới hôm trước còn khen gương mặt này đẹp, đến hôn nay lại chẳng thèm liếc một cái. Nữ nhân này cũng thật khó hiểu.
"Linh Hy, rót trà cho ta."
"Trà ở ngay bên cạnh, nếu bệ hạ bận thì có thể nhờ Trạch đại nhân. Nô tì đang không sạch sẽ, không dám đến gần người."
Trạch Mục Viêm chỉ vô tình đi ngang qua, vậy mà lại bị lôi ra làm bia đỡ đạn. Hắn ngơ ra nhìn nàng, rồi lại nhìn về nam nhân mặt đen như đít nồi phía trước. Ánh nhìn này sao có vẻ âm u đáng sợ thế, hắn không dám ở lại, chuồn là thượng sách.
"Thuộc hạ... còn vài việc phải làm."
Ngụy Linh Hy sau khi dọn dẹp xong ở đây cũng nhanh chóng rời đi nơi khác, Huyễn Dạ Khuyết thực sự nuốt không trôi cục tức này. Y vốn dĩ định đứng dậy, nhưng đột nhiên có một bóng bạch y chạy từ xa tới.
"Hoàng thúc!"
Huyễn Dạ Khuyết nhíu mày nhìn, nhìn một hồi rất lâu, cảm giác gương mặt này có chút thân quen, nhưng mãi vẫn chẳng nhớ ra.
"Hoàng thúc, người không nhận ra con à?"
"Ngươi là..."
"Con là Đế Lăng Việt, người không nhận ra à?"