Một buổi trôi qua rất nhanh, may rằng hôm nay sắc thuốc sớm hơn ba canh.
Ngụy Linh Hy ngó Đông ngó Tây để tìm Trạch Mục Viêm, nhưng hôm nay hắn lại không túc trực cạnh tư phòng của Huyễn Dạ Khuyết. Chờ mãi mới thấy người, nhưng lần này có vẻ hắn còn gấp gáp hơn lần trước.
"Trạch đại nhân, Trạch đại nhân, giúp ta."
Trạch Mục Viêm hôm nay tỏ vẻ khá vội vã, hắn co rúm mặt mày, dáng vẻ gấp như đang đi đánh giặc, vội nói được đúng một lời.
"Cô đem thuốc tới Đình Thủy Viện, Thái tử đang ở đó. Ta có việc gấp, hôm nay không giúp được."
"Ơ... chờ đã..."
Còn chưa hỏi lý do, Trạch Mục Viêm đã như một ngọn gió lao vút đi. Không còn cách nào khác, Ngụy Linh Hy chỉ đành thở dài, đem theo bát thuốc tìm tới Đình Thủy Viện.
Cánh cửa mở ra, một lượng khí nóng lập tức xông thẳng đến, cứ ngỡ nơi này là lò bát quái. Nói nóng quá cũng không đến nỗi, chỉ là có chút bất chợt.
Huyễn Dạ Khuyết không thấy đâu, thay vào đó là một làn khói nóng bay ra từ phía sau bức bình phong lớn. Ngụy Linh Hy đoán rằng y đang tắm rửa trong đó, liền không dám lên tiếng, chỉ đặt bát thuốc xuống bàn.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy chiếc nhiếp ngọc nằm ngay ngắn trên đó, chợt nghĩ lại những gì mà Huyễn Tư Khanh căn dặn.
"Tìm cơ hội, lấy nhiếp ngọc từ tay Thái tử."
Ngụy Linh Hy không biết nhiếp ngọc này quan trọng thế nào, nhưng có vẻ liên quan nhiều đến long ỷ. Một bên là Hoàng đế tạm thời ra lệnh uy hiếp, một bên là Thái tử hung sát, nếu bị phát hiện có phải sẽ có cùng một kết quả không?
Suy nghĩ một hồi, rốt cuộc Ngụy Linh Hy vẫn chọn cầm lấy nó, nhanh chóng rời khỏi đây.
Một âm thanh vang lên, Huyễn Dạ Khuyết tưởng người tới là Mục Trạch Viêm, y liền lên tiếng.
"Mục Trạch Viêm, là ngươi sao? Mau vào trong đây kỳ cọ cho ta."
Ngụy Linh Hy giật mình dừng chân lại, lồng ngực nàng vang lên như trống đánh, lúc này không thể bước thêm một bước nào. Nàng đành hít một hơi thật sâu, chậm rãi im lặng bước vào trong.
Huyễn Dạ Khuyết thân trần ngồi trong hồ tắm, làn khói ấm vấn quanh cơ thể, tạo ra một mỹ cảnh khiến nữ tử đứng phía sau đỏ mặt.
Nàng cố trấn tĩnh, tiếng về phía y cầm lấy một chiếc khăn ấm.
Âm thanh trầm khàn vang lên, dọa cho nàng có chút giật mình.
"Ta nói ngươi đến từ sớm, sao bây giờ mới đến?"
Ngụy Linh Hy im lặng, nếu nàng lên tiếng chẳng phải mọi chuyện sẽ lộ hết sao? Trong lúc lồng ngực không khỏi run lên, Huyễn Dạ Khuyết lại ngả người vào thành hồ, thở dài.
"Lại là thuốc chuẩn bị quá lâu chứ gì? Được rồi, giúp ta kỳ cọ."
Nàng có chút run run, nhìn lên tấm lưng chi chít đều những vết sẹo lớn nhỏ, đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm. Quả không hổ danh là hung sát chiến thần, trên cơ thể lại lưu nhiều vết tích đến như vậy.
Nàng không chậm chạp, dùng khăn giúp y chà lưng. Lực tay của nữ tử yếu đuối, căn bản không có chút cảm giác nào, như thể đang gãi ngứa.
Được một lúc, Huyễn Dạ Khuyết liền nhíu mày, y lớn tiếng hơn với một chút khó chịu.
"Ngươi chưa ăn cơm à? Mạnh lên chút nữa."
"Cái đồ đáng ghét, ta lo người đau nên chà nhẹ tay. Muốn mạnh chứ gì, được! Ta chà rách lưng người!"
Ngụy Linh Hy dùng hay bàn tay, ấn thật mạnh chiếc khăn vào lưng Huyễn Dạ Khuyết, ra sức chà như giặt y phục. Có vẻ lực đạo lần này khá mạnh cho nên y cảm thấy thoải mái, chỉ tiếc rằng Ngụy Linh Hy đang ra sức báo thù ấy còn đang trong tình trạng mệt mỏi.
"Đúng rồi, ngươi có muốn xuống tắm một chút không?"
Câu nói nhẹ nhàng thốt ra như tiếng sét đánh ngang tai, Ngụy Linh Hy khựng tay lại, hai gò má bất giác đỏ lên, lan ra vành tai đang ửng hồng. Nàng nuốt nước bọt, cố gắng hắng giọng từ chối.
"Không..."
Cho dù có cố thế nào thì giọng nói của một nữ nhân cũng không thể bằng được giọng nói của nam nhân. Mà Huyễn Dạ Khuyết lại nhạy bén như vậy, y ngay lập tức nhận ra, nắm lấy cổ tay thanh mảnh của người phía sau, kéo về đằng trước.
Còn đang bàng hoàng vì bị Huyễn Dạ Khuyết chạm vào người, một lực lớn kéo nàng tới khiến Ngụy Linh Hy không giữ được thăng bằng, một cú liền ngã nhào xuống trước mặt Huyễn Dạ Khuyết.
"A!"
Tùm!
Dòng nước ấm văng lên tung tóe, cùng với đó là thân ảnh nữ nhân ngập ngụa trong nước. Cái hồ này không quá sâu, nhưng vì bị kéo xuống một cách bất ngờ cho nên nhất thời Ngụy Linh Hy không thể ngoi lên.
Huyễn Dạ Khuyết nhíu mày, đưa tay xuống làn nước đang dao động dữ dội, kéo Ngụy Linh Hy lên.
Dòng nước nóng khiến cho nàng đỏ ửng mặt, y phục cũng bị siết chặt vào cơ thể, lộ ra cảnh xuân không nên nhìn. Huyễn Dạ Khuyết vội quay người lại, tức giận hỏi.
"Ngụy Linh Hy, tại sao cô lại ở đây?"