"A ca, cô ấy... cô ấy có thể hấp thụ yêu lực."
"Không thể nào... nhân tộc không thể hấp thụ được yêu lực, cô nương này... cô nương này là người của yêu tộc?"
Nguyên Nhiễm và Nguyên Diệu đều đứng đần ra nhìn nàng, trên gương mặt không khỏi giấu nổi sự ngạc nhiên. Vậy mà lại nhặt về một đồng đội.
"Có chuyện gì vậy? A Nhiễm, A Diệu, hai đứa đâu rồi?"
Từ sau cánh cửa đá xuất hiện thêm một nữ nhân, nhìn tướng mạo này có vẻ là mẫu thân của hai người họ.
"A nương, con nhặt được một tiểu yêu nhân!" Nguyên Nhiễm vội nói, như vừa tìm ra được thứ gì quý giá lắm.
Nữ nhân ấy tiến lại gần giường đá, ấn ký Phượng Hoàng rơi vào trong tầm mắt, bà ta liền lập tức biến đổi biểu cảm.
"A Nhiễm, A Diệu, hai đứa ra ngoài một chút đi."
Hai người tuy không hiểu gì nhưng cũng rất nghe lời bà mà rời đi.
Hồng Yên lại gần Ngụy Linh Hy, sau khi xem xét một lượt, bà có chút cảnh giác nhìn lại. Quả thực là ấn ký của tộc Phượng Hoàng, nữ nhân này chính là người mà bà luôn chờ đợi suốt bao nhiêu năm nay?
Nhưng tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?
Trong dòng suy nghĩ mông lung, Ngụy Linh Hy không biết từ bao giờ đã tỉnh dậy. Nàng mơ hồ mở mắt, cơn đau nhói từ bả vai bất chợt ập đến.
"Cô tỉnh rồi?"
Hồng Yên vội vàng đỡ nàng dậy, Ngụy Linh Hy lúc này mới nhìn thấy rõ gương mặt của bà, ban đầu có chút sợ hãi mà thu người lại. Hồng Yên hiểu được tâm lý này, bà cũng đứng cách xa nàng, sợ nàng gặp phải kinh động.
"Bà... bà là... yêu?"
"Tiểu cô nương đừng sợ, ta không làm hại cô đâu..."
Ánh mắt hiền từ của Hồng Yên khiến cho Ngụy Linh Hy cũng bớt lo sợ vài phần. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này giống như một hang động, khắp nơi đều là những phiến đá, đoán chừng là hang yêu mà người dân ở đây hay nói.
"Là bà cứu ta?"
"À, không phải, là A Nhiễm cứu cô."
Nguyên Nhiễm từ bên ngoài đi vào, nàng ta rón rén đưa tay chào hỏi, một gương mặt phúng phính rất ngây thơ. Ngụy Linh Hy cảm giác như xa lạ, lại như thật quen thuộc.
"Cảm ơn cô nương đã cứu ta..."
"Tiểu cô nương, cô cũng là yêu..."
"A Nhiễm..." Hồng Yên vội vàng cắt lời Nguyên Nhiễm, như sợ nàng nói ra điều gì đó.
"A Nhiễm, đem chút nước đến đây đi."
Ngụy Linh Hy day day hai thái dương, đầu nàng vẫn hơi chút nhức mỏi. Bây giờ nàng mới để ý, những vết thương trên tay đều lành lặn, cả cơ thể không một vết trầy xước. Chắc là do bọn họ đã giúp đỡ.
"Đại nương, Linh Hy làm phiền mọi người rồi."
"Linh Hy cô nương, cô là... nhân tộc?"
Ngụy Linh Hy gật gật đầu.
"Cô không sợ bọn ta sao? Bình thường bọn họ nhìn thấy yêu nhân đều vô cùng sợ hãi, chửi rủa, mắng nhiếc..."
Ngụy Linh Hy cũng muốn hỏi chính mình điều đó. Nàng chưa từng gặp qua bất cứ yêu nhân nào trước kia, nhưng khi nghe đến Yêu tộc liền cảm thấy rạo rực khó tả. Nàng thấy hai từ này như thể rất thân quen, chờ không được phải lập tức đi tìm hiểu.
"Mọi người đều tốt bụng thế này, còn giúp ta trị thương, ban đầu thì có chút giật mình, nhưng bây giờ thì không sợ nữa rồi. Ta luôn cảm thấy... có gì đó rất thân thiết."
Ngụy Linh Hy mỉm cười ngây ngốc. Nghe đến đây, Hồng Yên rốt cuộc cũng hiểu ra. Bà lén dùng một chút yêu lực che giấu đi ấn ký trên trán của nàng, sau đó lại nói.
"Ừm, yêu nhân bọn ta chưa từng hại người. Chỉ là bọn họ luôn có ác cảm với ta."
Ngụy Linh Hy nghĩ gì đó, rồi nàng đột nhiên giật mình nhớ ra.
"Nguy rồi! Đại nương, đa tạ ơn cứu mạng, sau này có duyên Linh Hy ắt sẽ báo đáp. Bây giờ ta phải về ngay, yên tâm đi, ta sẽ không nói chuyện này cho ai!"
Nói rồi, Ngụy Linh Hy liền vội vàng ra khỏi đây. Nguyên Nhiễm vừa đem nước tới đã thấy có bóng người vụt qua mình, ngơ ngác hỏi mẫu thân.
"A nương, sao cô ấy đi rồi?"
"Hình như là có chuyện gấp."
"A nương, tiểu cô nương đó có vẻ không biết thân phận yêu nhân của mình?"
Hồng Yên gật đầu.
"Vậy ấn ký...?"
"Nương đã giúp cô ấy che giấu nó đi rồi."
.........
Ngụy Linh Hy ra khỏi núi cũng là tờ mờ sáng. Nàng không biết bản thân đã bất tỉnh bao lâu, bây giờ trở về phải ăn nói thế nào với Huyễn Dạ Khuyết?
Chợ hôm nay mở cũng thật sớm, gà còn chưa gáy mà đã tấp nập người qua kẻ lại. Nhưng hình như không đúng, bọn họ đều tập trung hết ở phủ lớn, quýnh quáng với vẻ mặt lo âu.
"Chuyện gì vậy?"
Nàng gọi một đại nương đang rưng rức nước mắt lại hỏi chuyện, bà ta liền sụt sịt.
"Tiêu công tử không hiểu đi đâu mà nhiễm bệnh, đêm hôm qua đột nhiên chết cứng. Ta hầu hạ Tiêu công tử bao nhiêu năm qua, mặc dù người cũng có chút ương bướng, nhưng ta thực sự rất thương..."
Bà nước mắt ngắn dài, chỉ vì không muốn nhìn thấy thi thể đã nguội lạnh mà chạy ra trước phủ âm thầm khóc.
"Tiêu công tử Tiêu Thừa Quyết sao?"
Ngụy Linh Hy đã nghĩ ngay đến người mà sáng hôm qua tranh giành nấm Đĩnh Bách Thảo, rõ ràng hắn đem về nhiều như vậy, chẳng lẽ lại không dùng chúng để chữa bệnh sao?
"Đại nương, Tiêu công tử... trước đó có phải đã ăn trúng cái gì rồi không?"
"Ta không biết..."
Cái chết của Tiêu Thừa Quyết này nghĩ mai nàng cũng cảm thấy thật kỳ lạ. Ngụy Linh Hy lén đi đến bức tường phía sau hậu viện của Tiêu gia, ngó vào bên trong xem tình hình, kết quả phát hiện ra số nấm Đĩnh Bách Thảo đều được trồng ở đây. Nhìn kỹ lại, chúng đã chuyển thành một màu đen mốc vô cùng khó coi, xem ra đất trồng không phù hợp đã khiến đống nấm ấy chết hết.
"Nói như vậy... họ Tiêu này là muốn trồng thật nhiều nấm sao? Hình như cũng là có lòng..."
Ngụy Linh Hy vừa đi vừa suy nghĩ, không biết từ bao giờ đã đến cổng Du phủ. Một thân ảnh quen thuộc đứng sừng sững chờ sẵn, trời chưa sáng hẳn, không đến gần liền không nhìn ta người đó là ai.
"Không phải là Du Tam Sứ đợi mình về để đuổi khỏi phủ chứ?"
Nàng ôm theo sự thấp thỏm tiến lại gần, gương mặt hung dữ dần hiện rõ, còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Ngụy Linh Hy còn giật mình, run rẩy gượng mỉm cười.
"Bệ... bệ hạ..."
Người mà nàng vạn vạn không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện trước mặt, quả thật khiến người ta kinh hãi tột cùng.
Y nhíu mày nhìn nữ nhân trước mặt, dò xét từ trên xuống dưới, hình như cũng không có vết thương nào.
"Đi đâu?"
"Bệ hạ, sáng sớm nhiều hàn khí, người thân thể ngàn vàng, không nên đứng đây lâu..."
"Đi đâu?"
Y vẫn lạnh lùng hỏi đúng một câu, mặc cho Ngụy Linh Hy đang cố chuyển chủ đề.
Nàng đáng thương cúi gằm mặt, nhỏ giọng trả lời.
"Nô tì... nô tì đi hái nấm..."
"Hái nấm?"
Huyễn Dạ Khuyết dường như có động thái với câu trả lời này. Y tỏ ra bình tĩnh, nhìn nàng lại một lần nữa, gương mặt với sự ngây thơ đến ngốc nghếch ấy vẫn là của Ngụy Linh Hy.
"Đi từ lúc nào?"
Sợ chuyện về Yêu tộc bị bại lộ, nàng liền nói dối.
"Nô tì... mới canh ba liền đi, hái xong lập tức trở về!"
"Trẫm phát hiện cô canh hai đã không có trong phòng, đứng ở đây từ canh ba, còn dám nói dối?"
"Nô tì sai rồi, bệ hạ..."
Chờ một chút đã, hình như nàng nghe y nói đứng ở đây từ canh ba.
Huyễn Dạ Khuyết đứng ở đây từ canh ba để chờ nàng?
"Bệ hạ... người... người đứng từ canh ba chỉ để chờ nô tì về?"
Bị Ngụy Linh Hy hỏi ngược lại, Huyễn Dạ Khuyết tỏ ra bối rối. Y không thèm trả lời câu hỏi của nàng, chỉ kéo nàng vào trong phủ, nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Gà sắp gáy rồi, còn không mau bày kế chúng ta sẽ phải rời phủ mất."
"..."
Du Tam Sứ hôm nay dậy không sớm không muộn, cũng chẳng phải hy vọng đám người Ngụy Linh Hy nhanh chóng rời khỏi đây, hắn chỉ đang làm đúng theo lời hứa hẹn.
"Phu quân, thực sự phải đuổi họ đi sao? Hay là chúng ta..."
"Trong phủ thêm một người nhiễm bệnh chính là rước thêm phiền phức. Ta không phải kẻ độc ác, nhưng cũng không bất chấp mà giữ bệnh trong nhà!"
Chúc Manh Nhiên không thể nào nói cho Du Tam Sứ biết được bọn họ là người của Hoàng cung. Trước đây cũng vì chuyện này mà Du phủ mừng thầm được cứu, dốc hết toàn bộ sức lực, lương thực để phục vụ các quan nhai, cuối cùng bọn họ lại phủi mông trở về, với lý do không có cách giải quyết.
Nàng vẫn tin tưởng vào nhóm người này, cho dù chỉ còn một tia hy vọng duy nhất.
Ban viện lúc này đã có tiếng nói rộn rã, bọn họ đều chuẩn bị sẵn đồ đạc để rời khỏi đây. Chúc Manh Nhiên và Du Tam Sứ đều vô cùng ngạc nhiên, nhất là nô gia Trạch Mục Viêm ấy lại khỏe mạnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngụy Linh Hy khoác tay nải lên vai, đi đến chào hỏi hai người.
"Thời gian qua làm phiền hai người rồi, thời hạn ba ngày cũng đã hết, bọn ta cũng nên rời khỏi đây."
"Đa tạ Du công tử, Chúc cô nương đã cho bọn ta tá túc. Số bạc này coi như lệ phí." Huyễn Tư Khanh đi đến đưa ra một túi gấm nhỏ, Chúc Manh Nhiên chặn lại.
"Bọn ta không cần tiền, nhưng mà... vị nô gia kia... hình như..."
"Da dẻ hồng hào, khí sắc tươi tắn, khỏe mạnh như vậy, không lẽ những ngày qua các người đều giở trò lừa ta?"
Du Tam Sứ tức giận nói lớn, nhìn thế nào cũng không ra Trạch Mục Viêm là người bị bệnh. Nếu nói hắn khỏi bệnh lại càng không thể tin.
"Du công tử, huynh hiểu lầm rồi. Ta thấy huynh ấy cứ đau đớn vì bệnh nên nửa đêm đã ra ngoài tìm chút dược liệu. Trước kia sư phụ có chỉ ta một loại phương thuốc trị bách bệnh, thời gian gấp rút nên ta chỉ đành liều mình thử. Không ngờ hiệu quả lại đáng kinh ngạc đến vậy."
"Phương thuốc trị bách bệnh?"
"Ừm, nhưng chỉ là đỡ được bảy phần. Mầm bệnh trên người đã hết, da dẻ sắc mặt đều tươi tắn, nhưng sức khỏe của huynh ấy vẫn còn yếu, đợi về quê tĩnh dưỡng vài ngày mới hoàn toàn khôi phục."
"Cô... cô nói thật sao?" Chúc Manh Nhiên có chút kích động hỏi lại.
Ngụy Linh Hy khẽ cười, chỉ một thoáng nụ cười ấy đã biến mất.
"Đương nhiên là thật, ta cũng sắp rời đi rồi, hà cớ gì phải khoác lác."
Chúc Manh Nhiên nhìn lên Du Tam Sứ, hắn còn rất lưỡng lự, như chừng chưa tin tưởng vào lời nói của họ. Nương tử không biết đã kéo vạt áo của hắn mấy lần, ánh mắt van nài không khỏi làm hắn phân tâm.
Ngụy Linh Hy càng không thể mềm mại với họ, nàng gật đầu với Huyễn Dạ Khuyết, mấy người bọn họ đều cùng nhau rời đi.
Chúc Manh Nhiên trở nên nóng vội, nắm chặt lấy cánh tay ấy.
"Phu quân, A Dật đã nằm vật vã bao nhiêu ngày nay rồi... thằng bé đau lắm..."
Du Tam Sứ siết chặt tay thành quyền, mãi một lúc mới quay người, kịp thời gọi lại.
"Chờ một chút đã!"