Trên cùng là Angon đang nâng cốc vui vẻ cười nói cùng đám nịnh thần đang quây quanh, thằng nhóc mặt mũi buồn bã ngồi đằng xa kia ắt hẳn là Shan, vương tử của Assyria, em trai của Angon. Còn cái kẻ đang ngồi trong lòng Angon thì khỏi nói, chính là bạn nhỏ Carol nhân vật chính trong truyện của chúng ta. Ta quan sát bộ trang phục của Angon một hồi, cuối cùng rút ra được một câu hỏi lưu danh sử sách, không biết quốc vương Assyria mặc váy hay mặc quần nhỉ?
Ta chán nản vỗ trán. Nhìn cái vẻ đắc ý của Angon, xem ra hắn vừa mới bắt được Carol.
Hay rồi, cả hoàng đế và hoàng phi Ai Cập đều ở trong tay hắn rồi.
Angon dâm dâm tà tà nhìn Carol, sau đó liếm mép, lại tiếp tục uống rượu, sau đó liếm mép, môi cười xếch lên láo lếu vô cùng, đây là vẻ mặt dâm đãng trơ tráo khác hẳn với vẻ nham hiểm lần trước hắn gặp ta. Nhưng dù phải cũng phải công nhận, vẻ mặt cùng tính cách dung hòa với nhau vô vùng, bằng chứng là những thứ vô lại ấy tổng hợp trên người hắn mọt cách rất hài hòa. Carol khó chịu ngồi im lặng nép mình sát ra bên ngoài, tránh đụng chạm với Angon, quần áo Carol đang mặc có phần hơi hở hang, một lớp vảo voan mỏng phủ toàn thân, áo cùng váy hơi mỏng mảnh, hở cả vùng bụng và lưng. Tên Angon này quả nhiên biến thái không hề tầm thường.
Ánh mắt của Angon càng lúc càng trắng trợn, nhìn chòng chọc Carol như muốn xuyên qua lớp áo để chiêm ngưỡng những thứ nằm bên trong nó khiến một kẻ ngồi cách xa hắn là ta đây còn nổi cả da gà, huống hồ chi là Carol bé bỏng trên đó. Nàng ấy run sợ cố gắng uống hết rượu Angon bắt ép, sau đó giả vờ cười duyên dụ hắn uống lại.
Ta rất muốn lên đó và nói với Carol: “Cô ngốc, yến tiệc này, cô nhìn xem, có giống hôn lễ của cô cùng Menfuisư không?”
Rõ ràng Angon đang ăn tiệc mừng hắn cưới vợ, và cô dâu chính là cô đấy, cô đừng lo cho Menfuisư nữa, cô lo cứu thân mình trước đi.