Ta dùng tất cả sức lực từ lúc bú mẹ tới bây giờ, tứ chi bấu chặt vào cái lồng, vật lộn với Ari.
Tướng quân Shouta cùng những người khác dở khóc dở cười: “Nữ hoàng, cẩn thận… Nữ quan, coi chừng…”
Ta đấu tranh mãnh liệt tới nỗi cửa lồng mở, hai con chó nhỏ văng ra khi nào cũng không hay.
Đến khi chúng ta dừng lại thì nhìn thấy hai cục bông gòn, cục trắng cục đen đang co ro run rẩy nằm trong góc. Ta trừng mắt nhìn Ari, nàng ấy khổ sở nói:
- Em vì sự an toàn của nữ hoàng cơ mà?
- Nó có làm gì đâu, ta biết giống này mà?
- Làm sao người…
- Không nói nữa, chó này ta nuôi, xin gửi lời cảm ơn chân thành tới chủ nhân của các người vì món quà này! Bảo với hắn ta rất thích!
Sau đó lại tiếp tục công cuộc vật lộn với Ari. Tên sứ giả cảm thấy hình như mình đã bị đuổi khéo nên im lặng lui ra…
Ta vui vẻ nắn nắn cái chân mũm mỉm của con chó, đáng yêu quá! Mình nhỏ tí, mập mạp mũm mỉm, ở cổ có một lớp lông dày cộm xù lên, che mất cả con mắt, thảo nào Nabi tưởng nó là sư tử. Cặp chó này, một con trắng, một con đen.
Nabi buồn bực bế thốc con chó lên, nhăn nhó vặn vẹo:
- Này, chó, mẹ ngươi là chó, bố ngươi là sư tử đúng không?
- Ngu ngốc, chó con do mẹ nó sinh ra, đương nhiên giống mẹ, nếu nó giống sư tử tức là mẹ nó mới là sư tử…
Nabi tức giận ném cục cưng của ta xuống giường, gân cổ lên mắng Nakuto vừa lên tiếng phát biểu:
- Tại sao mẹ ngươi đẻ ngươi ra mà giới tính của ngươi không giống bà ấy?
- Cái này… ạch, ngươi mất dạy, dám lôi mẹ ta vào…
Tiếp theo đó là cảnh tượng đẫm máu không phù hợp với trẻ em nên ta cũng không tiện miêu tả, tiếp tục chơi đùa với hai con chó nhỏ. Eri cùng mấy tì nữ xách hai con chó ra để giữa phòng, bọn nó hơi ngẩng đầu lên trời, tiếc nỗi lông dày quá xụp cả mắt xuống không thấy đường đi, không ngờ cả hai con cùng chạy tới chỗ của ta. Ta ngạc nhiên sung sướng hét lên:
- Ari, ngươi thấy chưa? Chúng nó vừa gặp đã yêu ta ngay, ôi, quả nhiên ta…
Ta chưa kịp nói hết câu Ari ở bên cạnh đang kiểm kê đồ đạc đã lên tiếng:
- Không phải lệnh bà ăn thịt gà xong chưa rửa tay à?
Ta thẹn quá hóa giận, đùng đùng bỏ đi về phòng, nào ngờ vừa đi được vài bước đã loạng choạng ngã xuống.
Ta long trọng ngất xỉu.
Tỉnh dậy đã nghe tiếng thái y quở trách:
- Nữ hoàng không khỏe, sao các người không cản lại, để lệnh bà cố sức như thế?
- Nữ hoàng rất cố chấp …
- Hừ, vừa khỏe lên một tí đã…
- Thái y, tất cả làm theo ý ta!
- Nữ hoàng đã tỉnh, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?
Ta lắc lắc đầu, ngủ được một giấc đã thấy khỏe hẳn lên rồi, đầu óc chỉ hơi choáng một tí.
Tối, mọi người đã đi nghỉ ngơi cả, ta đuổi cả Ari cùng Eri ra ngoài, một mình lăn lộn với hai con chó nhỏ. Chúng thật dễ thương mà, cả hai vẫn lạ chỗ, cứ dựa vào nhau mà ngủ gà ngủ gật. Ta buồn cười lấy tay vò vò hai cái bờm, lông xù mềm mại rất dễ chịu…
Giống chó này ở hiện đại đã rất đắt, huống hồ ở cổ đại, có thể mua một lúc hai con… Xem ra người thương nhân bí ẩn kia không hề đơn giản…
Ta để chân trần, bế con chó màu đen trên tay bước ta ngoài ban công, chống tay nhìn sông Nin. Đây là thói quen khó bỏ của ta, mỗi lần nhìn thấy điệu chảy êm ả của sông Nin, trong lòng nhẹ nhàng thoải mái vô cùng!
Vừa mới từ trên giường ngồi dậy nên tóc chưa kịp chải, có phần hơi rối, vài sợi rơi trước mặt, theo gió bay phất phơ nhè nhẹ, không đeo trang sức, chỉ đeo một cái vòng tay bằng vàng nhỏ trên cổ tay trắng ngần, nụ cười trong veo đầy sức sống có thể làm tan chảy sắt đá… Đây là cô nữ hoàng cao ngạo kia sao?
Izumin ẩn mình trong bóng tối, cẩn thận quan sát Asisư đang đứng nói nói cười cười một mình với con chó nhỏ kia…
- Nhóc con, để xem, ta gọi ngươi là Zu Zu nhé! Ôi, nghe thật đáng yêu!
- Đúng rồi, con nhóc trắng muốt kia gọi là Min Min đi! Ha ha…
Izumin ngẩn người ra, không hiểu sao có cảm giác hơi quen thuộc nhỉ?
Trái tim trong lồng ngực đập lỗi vài nhịp, đâu mới là con người thật của cô gái ấy…