Màn lụa mỏng thượng hạng, gió mang theo vị mằn mặn tạt khẽ lượn lờ trong không khí, một mùi hương dịu dàng mang theo chút khói.
- Nữ hoàng, buổi sáng tốt lành!
Asisư từ từ chống tay ngồi dậy, nhìn Ari mà trong lòng vui sướng không thôi. Ta quay trở lại Ai Cập rồi…
Asisư, ta sẽ sống tốt, cô không cần lo lắng cho ta đâu! Hi vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại đúng như lời cô nói!
Ari thấy Asisư tự ngồi cười một mình, không nhịn được mà hỏi: “Nữ hoàng, có gì vui lắm sao?”
- Không! Mơ thấy thần linh báo điềm tốt!
- A, là điềm gì vậy?
- Ta không biết, mau giúp ta dậy!
Ari chải đầu cho Asisư, vừa chải vừa kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất nhưng toàn bộ đều xoay xung quanh Menfuisư khiến nàng hơi khó hiểu. Chả nhẽ cả hoàng cung Ai Cập chỉ có mình Menfuisư hay sao?
- Ari? Còn việc gì ngoài Menfuisư không?
- Sao cơ ạ?
Ari thảng thốt đánh rơi cả chiếc lược trong tay, vẻ mặt chực khóc, sau đó bò bò lết lết ra ngoài kêu hô ầm ĩ gọi người vào. Asisư cũng ngơ ngác không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nơi đây, chỉ thấy lão thái y vội vã xách rương chạy vào, kéo theo ba bốn cung nữ tì phía sau, vẻ mặt lo lắng. Lão thái y vừa cúi đầu lạy xong bóp họng Asisư ra mà quan sát, miệng lẩm bẩm:
- Nữ hoàng khó chịu ở đâu? Để thần khám cho tiện, có thấy nóng sốt không? Có biểu hiện gì lạ không? – đoạn, lại quay sang Ari, hét to: “Khai mau, sáng nay nữ hoàng bệ hạ ăn cái gì?”
Ari run giọng trả lời: “Sáng… sáng…” tiếc là lắp bắp mãi cũng không mở miệng nói được. Asisư kinh ngạc đẩy thái y ra, khó hiểu bảo: “Ta vừa mới dậy, chưa ăn sáng”
Thái y hét lên với tên phụ việc của mình vài liều thuốc, bắt hắn đi nấu ngay. Thằng nhỏ vội vã làm theo, thoắt cái đã chạy tuốt ra ngoài. Trong lúc đó lão thái y vẫn cứ bắt mạch xong lại lắc đầu thở dài. Ari thấy thế càng hoảng sợ, ngồi ôm chân Asisư khóc rưng rức, bọn tì nữ xung quanh cũng ngã vật ra sàn nằm phịch xuống đất mà kêu gào. Asisư chịu không nổi buộc phải hét lên:
- Ngừng, ta còn sống đây, đã chết đâu mà các người làm gì vậy?
- Nữ hoàng, người do đói bụng quá nên có chút ảnh hưởng tới đầu óc…
- Hở? – Asisư há mỏ ngó thái y. Đâu phải không ăn? Chưa kịp ăn đấy chứ?
- Ari? Thế này là thế nào?
Asisư nghiến răng nhìn Ari, nàng ấy nhào vào lòng Asisư khóc nức nở, dường như không kiềm chế được nữa: “Nữ hoàng… nữ hoàng không muốn nghe chuyện về bệ hạ nữa sao? Xin người đừng quá thương tâm… Bệ hạ còn trẻ người non dạ, từ từ sẽ nhận ra tình cảm của người thôi…”
Asisư chết đứng.
… Cái quỷ gì đang xảy ra thế này?
Nàng đen mặt, chưa kịp trấn tĩnh bản thân thì lão thái y cũng quỳ rạp xuống, đầu dập lia lịa: “Nữ hoàng, xin người giữ bình tĩnh, đừng để thân thể bị kích động quá mức, sợ tới lúc đó sẽ có di chứng để lại…”
Asisư ngay cả ú ớ cũng không kịp, chưa nhận ra mình đang ở trong hoàn cảnh nào thì bị mấy tì nữ kia đè xuống, Ari vội giành lấy chén thuốc trong tay thằng bé, thổi phù phù vài cái rồi bóp miệng nàng mà đổ vào.
- Mau, giữ chặt bệ hạ lại, không khéo ngài ấy nghĩ quẩn.
- Mẹ nó, thả ra, ta chém đầu cả lũ bây giờ.
Cả đám ngoan ngoãn lui ra, Asisư từ dưới đất bật dậy, tóc tai vừa chải xong đã bù xù, y phục xộc xệch, vội nhảy ra bên ngoài điện kiếm nước uống, đắng chết nàng @@. Rõ ràng là nữ hoàng mà bị xem thành bệnh nhân tâm thần. Một lát sau Asisư đen mặt trở vào, gằn giọng hung hăng nhìn Ari:
- Nói cho ra lẽ, không tối nay tất cả các ngươi đều không được ăn tối.
- Nữ hoàng… - Ari bắt đầu sụt sịt – “Không trách thần được, bình thường bệ hạ là cuộc sống của ngài, lúc nào cũng chỉ thích nghe chuyện của ngài ấy, những chuyện khác có bao giờ quan tâm đến…”
- Phụt…
Asisư phun hết cả rượu táo đang uống trong miệng ra, Ari lại hét toáng lên:
- Thái y thái y đâu? Nữ hoàng hộc máu rồi…
- Máu cái ***, ngươi bảo ta say đắm Menfuisư á?
- Á, thái y, thái y, nữ hoàng mất hết lí trí rồi
- **********, tất cả câm mồm, không ai được chạm vào ta. Nghe cho rõ, sau này ai dám nhắc tới chuyện này, chém không tha.
Asisư đau đầu, chả lẽ lại quay về cái thời điểm “nàng” đang yêu Menfuisư đắm đuối chứ?
Quan sát xung quanh một hồi, đây chính là cung điện của Asisư ở TêBê, xem ra chín mươi phần trăm là thế rồi. Ari vẫn còn rất hoảng sợ, sau đó rầm một tiếng.
- Thái y, nữ quan Ari ngất xỉu rồi…