Ta im lặng giả vờ ngất xỉu trên thuyền, trên người mặc trang phục bình thường không khác Ari cùng mọi người là bao, cũng đã hóa trang sơ sơ như lần đầu gặp Izumin nên cũng không sợ bại lộ nhan sắc. Izumin sau khi nhìn thấy gương mặt đó của ta thì phì cười: “Không ngờ nữ hoàng cũng thật biết cách hù dọa người khác!”. Ta bĩu môi từ chối cho ý kiến. Cảm thấy xung quanh im lặng đáng ngờ, chỉ nghe vài tiếng lõm bõm của bọn chèo thuyền nên tò mò len lén ngẩng đầu lên, hóa ra chúng ta đang đi vào một hang động. Izumin thấy ta ngóc đầu lên vội trừng mắt khiến ta hết hồn nằm ngay đơ như tượng không dám nhúc nhích. Izumin quả nhiên đúng như lời đồn, rất đáng sợ.
Hang động này xem ra rất sâu, thảo nào bọn cướp dám lộng hành như thế. Theo suy nghĩ của ta, khi nước rút hang động này mới lộ ra, lúc nước dâng lên thì hang động bị che lấp đi, thảo nào ngay cả Izumin cũng tìm kiếm không ra manh mối nào, phải nhờ đến ta. Điều ta không hiểu chính là bọn chúng không hề giết người, chỉ đánh thuốc mê rồi cướp đi toàn bộ tài sản quý giá trên tàu, thêm vào đó là bắt hết con gái trên tàu đi, vứt đám đàn ông nằm trên bờ. Lát sau khi nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện ta vội giả vờ ngất xỉu tiếp..
- Đại ca, lần này chúng ta cướp được bảy chiếc thuyền…
- Bảy chiếc?
Cái người được gọi là đại ca kia giọng nói ồm ồm, mang theo tí đáng sợ pha lẫn nghi ngờ. Hắn đứng dậy đi đến quan sát mấy chiếc tàu, bỗng nhiên thảng thốt té bật ngửa ra, tay run rẩy chỉ về chiếc thuyền lớn của ta. Bọn đàn em của hắn cũng không hiểu hắn bị làm sao, vội đỡ hắn dậy. Hắn mấp máy môi nói không nên lời:
- Thuyền… hoàng gia… Ai Cập…
- Cái gì?