Mục lục
Nữ Hoàng Ai Cập Asisư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta đang run rẩy, trong đầu soạn sẵn một mớ đoạn hội thoại ngắn. Nhất định phải tâng bốc bản thân mình mới được. Izumin bâng quơ nhìn ra phong cảnh bên ngoài, suy nghĩ một lát mới nói:

- Ngươi biết được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.

- Ồ, vậy đầu tiên ta xin bắt đầu với nhan sắc. Nữ hoàng Asisư có một nhan sắc chim sa cá lặng, mang một nhanh sắc trong veo thánh thiện lại vô cùng xinh đẹp động lòng người, mái tóc đen như mun, ánh mắt sáng như sao, làn da non trắng mịn như trăng mới mọc…

Izumin bất chợt nhớ đến hình ảnh của Asisư lúc lần đầu tiên gặp mặt, quả thật, cô gái này miêu tả không hề sai. Nàng rất đẹp… Ta bên cạnh lại tiếp tục thao thao:

- Ngài ấy là một nữ tư tế tài ba, một người tinh thông địa lí, thông minh hơn người, mọi chuyện ở Ai Cập trước khi Menfuisư lên ngôi vua đều do nàng ấy quản lí… - Ta cảm thấy mình nói có phần hơi quá nên bắt đầu im lặng suy nghĩ tiếp. Izumin có vẻ hứng thú nhìn ta, ý bảo ta nói tiếp đi. Ta cắn răng không nói, Izumin bất giác hỏi:

- Tính cách như thế nào?

- Tính cách? Cái này… Mỗi người suy nghĩ mỗi khác, ngài phải gặp nàng ấy mới rõ chứ ta không dám nói trước, ha ha!

Dường như Izumin còn định hỏi gì nữa nhưng Carol khẽ trở mình, mở mắt lên thấy Izumin nên hoảng hốt bò xuống giường, lê tấm thân thương tích chạy đến bên cửa, ra sức đập. Cô gái tên Mira vừa thấy thì quay đầu run rẩy bỏ chạy. Cô ta bỏ chạy bởi Izumin đã xuống giường, bế Carol vứt lại trên giường. Ờ, ta đang ở trong góc giường, bên ngoài nhìn vào đương nhiên không thấy ta, quả nhiên, cô nam quả nữ, nam vứt nữ lên giường, không nghĩ bậy thì quả thật uổng một kiếp làm người. 

Carol thấy ta đang nói chuyện cùng Izumin nên cứ tưởng ta là người của hắn, quỳ mọt xuống ôm chân ta:

- Cô gái, xin cô, làm ơn cứu ta đi. Nếu ta không trở về có thể sẽ xảy ra chiến tranh, Menfuisư chắc chắn sẽ đi cứu ta, ta không muốn, xin cô…

Mẹ nó, chết thật rồi. 

Izumin nghe thấy thế thì ánh mắt sắc lên, sát khí bốc lên từ từ. Trong lòng ta khóc thảm thiết nhưng bên ngoài vẫn cố gắng nặn ra nụ cười hồn nhiên:

- Hoàng tử, ta rất ít gặp công nương Carol, trước giờ ta đều ở yên trong điện!

- …

- Ta ngưỡng mộ danh tiếng cô gái sông Nin quá nên phải đi theo cứu nàng ấy…

-…

Carol thảng thốt buông ta ra, một tay ôm vết thương, một tay lui lại về góc giường đối diện, nheo mắt nhìn ta:

- Cô đến từ Ai Cập?

- Ừ, đến cứu cô – ta miễn cưỡng gật đầu, ra sức chớp mắt với nàng ấy, nào ngờ nàng ta nghiêng đầu, hỏi một câu ngu ngốc vô biên: “Tại sao trước giờ ta chưa từng gặp cô?”

- Khá khen cho một con tiện tì nho nhỏ, dám lừa gạt định qua mặt ta! Nói, có phải ngươi là người của Babylon hay Asyria không? Là gián điệp của nước nào? Ai phái ngươi tới? Cũng khá là bản lĩnh, ngay cả ta cũng sắp bị lừa.

Ta nuốt nước miếng, nuốt lần nữa, nuốt thêm lần nữa thì giả vờ lăn ra ngất xỉu. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK