Mục lục
Vương Quốc Màu Xám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

DeYun

Tần Thái ở dưới tầng hầm một đêm, làn da Chu Bích Hoa đã co rút lại, bà giãy giụa nhiều hơn. Sa Ưng phải tìm thêm khóa thiếc khóa thêm tứ chi bà vào trụ bên cạnh. Bà tru lên như ác lang vào ban đêm.

Sa Ưng và Đàm Tiếu đứng sau Tần Thái, cùng nhìn Chu Bích Hoa đang bắt đầu biến hóa. Bà thật sự quá gầy, đến nỗi chỉ còn da bọc xương khô.

Lại qua thật lâu, cuối cùng Tần Thái lên tiếng: "Đều ra ngoài cả đi, bảo bọn họ giải tán, tôi muốn ở một mình với mẹ."

Sa Ưng và Đàm Tiếu nhìn thoáng qua nhau, rồi xoay người lên khỏi tầng hầm. Không khí trong thang máy trầm mặc, Đàm Tiếu hỏi: "Anh nói cô ấy có thể..."

Còn chưa nói xong đã bị Sa Ưng đánh gãy: "Sẽ không, cô ấy và Bạch tiên sinh không phải cùng một loại người." anh lại lầu bầu: "Nếu mà cùng một loại thì không phí tâm tư phí công sức nhiều đến thế."

Quả nhiên người của Trật Tự đã tìm được thi thể hai đứa nhỏ, thông qua vết gặm cắn mà xác định do tà ma quấy phá. Thân phận của Chu Bích Hoa với Tần Thái không giấu được. Nếu mẹ là ma quỷ, vậy con gái sẽ là cái gì?


Lữ Liệt Thạch nắm được tin tức này như nắm được bảo bối, lập tức đích thân dẫn người đến trấn Chu Dương. Trên dưới Trật Tự đều coi trọng việc này, ngoài Bạch Hà ra thì cả Yến Trọng Hoan dẫn Yến Tiểu Phi đi theo hỗ trợ.

Lữ Liệt Thạch thăm viếng hai nhà có con bị mất tích, nhanh chóng đưa chuyện Chu Bích Hoa là ma quỷ ăn thịt người truyền ra ngoài. Tin tức kiểu này lan rất nhanh ở trấn nhỏ. Chỉ qua một đêm là toàn bộ trấn Chu Dương đều biết hung thủ Chu Bích Hoa cắn chết tươi hai đứa bé.

Để đạt tới mức hiệu quả làm kinh sợ nhân tâm, Lữ Liệt Thạch và Yến Trọng Hoan còn bàn bạc, vứt thi thể hai đứa tại một miếu Sơn thần bỏ hoang, để cho các thôn dân chính mắt thấy.

Tuy hai đứa nhỏ chết đã lâu, dù là mùa đông cũng không để được quá lâu, huống chi còn bị gặm cắn thành ra thi thể trông rất đáng sợ.

Hình ảnh tàn khốc như thế, người thân ngày đêm khóc nỉ non, thù hận cùng sợ hãi dâng lên trong lòng mọi người. Mà Tần Thái bao che cho mẹ cô ta, vậy cô ta có còn là người không? Nếu đã không phải là người,vậy sẽ còn mang đến bao nhiêu tai họa?

Ý đồ muốn tẩy trắng của Nhân Gian đang gặp phải vấn đề to lớn.

Vì thế, Lục Thiếu Hoài ba lần mời Tần Thái ra mặt làm sáng tỏ. Chính vì quan hệ không rõ ràng giữa Chu Bích Hoa và Tần Thái, nếu nói Nhân Gian không liên quan đến việc này, vậy là thừa nhận Tần Thái cũng không liên quan đến Nhân Gian. Mà Nhân Gian muốn tẩy trắng thành Huyền môn chính thống thì phải dựa vào Tiên Tri.

Tần Thái không tỏ rõ thái độ, cả Nhân Gian đều nhìn vào thủ lĩnh mới nhậm chức. Ngoài mặt Lục Thiếu Hoài không có gì khác biệt, lúc rảnh rỗi còn mời Bạch Cập đến uống rượu.

Tại Tiêu Dao các, bản thân Lục Thiếu Hoài không phải là người háo sắc, nên chỗ hắn đãi khách cũng rất thanh tịnh tao nhã. Bạch Cập dựa nửa người vào quầy bar, Lục Thiếu Hoài rót rượu cho hắn,

Sau khi làm đồ đệ của Lão gia tử, hắn vẫn luôn được sống trong nhung lụa, thế nên động tác rót rượu vẫn ưu nhã và linh hoạt: "Loại rượu này chính tay ta cất, gọi là Liệu Sầu."


Bạch Cập đón lấy, nhìn một mảnh màu ngọc bích nhàn nhạt trong ly, khẽ nhấp một ngụm, tán thưởng: "Vị thuần hậu, nhưng độ quá cao, dễ say."

Lục Thiếu Hoài cười khổ: "Càng dễ say càng tốt, không còn chuyện phiền lòng."

Bạch Cập biết hắn không đơn giản là mời uống rượu, lúc này chỉ cười một chút không nói gì.

Lục Thiếu Hoài tự rót cho mình một ly uống sạch, nửa người như muốn dựa vào Bạch Cập. Đây hẳn là tư thế tỏ vẻ thân thiết với người khác, nếu là nhóm Trần Khoa chắc hẳn sẽ mừng đến khóc, mà Bạch Cập lại hơi nghiêng người tránh đi. Quả là một người không biết điều!

Bạch Cập nhíu mày, cả đời này hắn chỉ có tư thế thân mật như vậy với hai người mà không thấy phản cảm. Và cả hai đều là phụ nữ.

Ánh mắt Lục Thiếu Hoài hơi trầm xuống, thở dài: "Bạch Cập, anh nói xem nên giải quyết thế nào. Thật ra Nhân Gian không thiếu người, Tử Hằng còn đổi khí quan liên tục được, muốn nuôi mẹ Tần Thái cũng không có vấn đề. Nhưng vậy thì phải chấp nhận tội danh cho Trật Tự gán cho, còn bên trấn Chu Dương, chắc chắn Trật Tự đã bày trận chờ chúng ta, càng lúc càng nắm nhiều nhược điểm."

Bạch Cập lại uống thêm ngụm rượu: "Đàn bà thật phiền toái, đúng không?"

Lục Thiếu Hoài không ngờ hắn sẽ nói những lời này, sờ sờ mũi cười không nói. Bạch Cập đặt ly lên bàn, đứng dậy nói: "Thật ra Nhị gia không cần lo lắng, tự cô ta biết phải làm gì."


Lục Thiếu Hoài sửng sốt, Bạch Cập đã đi ra cửa phòng. Hắn nhìn cái ly không trước mặt, đôi khi dùng người phải giống như nuôi chó, có lúc cần nó cắn người khác thì phải mong tính cách nó mạnh mẽ, khỏe mạnh cường tráng. Lúc cắn người mà nó còn không chịu cắn thì quá là vô dụng.

Tần Thái im lặng nửa tháng, cả nửa tháng đó cô không đến sảnh Tinh Tú.

Tầng hầm Thiên Lư Loan, Chu Bích Hoa gần như thành một bộ xương khô, làn da mỏng dần dần héo đi. Cổ tay, mắt cá chân hoàn toàn bị khóa sắt siết chặt. Quần áo đã sớm rách tươm từng mảng nhỏ, vài chỗ đã lộ cả xương cốt trắng hếu. Đôi mắt đỏ đậm đáng sợ, tóc đã hoàn toàn hóa trắng, không còn nhìn ra dáng vẻ con người.

Mỗi ngày Tần Thái đều ở đây nói chuyện với bà, nhưng Chu Bích Hoa chỉ đáp lại bằng tiếng rít gào như dã thú và không ngừng giãy giụa.

Thời gian Đàm Tiếu và Sa Ưng xuống tầng hầm cũng rất nhiều, nhưng Tần Thái muốn ở một mình với mẹ hơn. Cuối cùng Đàm Tiếu phải đề nghị: "Nếu không....tôi ra ngoài tìm tủy não cho dì Chu....dù sao cũng không khác việc đổi khí quan người thường lắm."

Bỗng Tần Thái cười nhẹ, cô đứng lên từ từ đi về phía Chu Bích Hoa đang trói trên trụ. Răng bà khô tới mức trắng bóc, thấy cô tiến lại gần thì hưng phấn thở dốc như dã thú thấy mồi. Bước chân cô không dừng lại, dần dần đứng sát mặt bà, Chu Bích Hoa duỗi đầu cắn lên cổ Tần Thái. Bà thật sự quá đói bụng nên xé cả một miếng thịt trên người cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK