Mục lục
Vương Quốc Màu Xám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




deyun

Nhìn vào quan tài trước mặt, Tần Thái không nói gì, chỉ có Từ Trường Quý lớn gan đi tới. Ông ta nhớ đến cảnh tượng chục năm trước,trong lòng vẫn thấy sợ hãi. " Thiên sư....thật sự muốn mở quan tài sao?"

Tần Thái khẽ cắn môi, gật đầu. Từ Trường Quý nghe Thiên sư nói vậy, cũng không dám nghi ngờ nữa, vung tay gọi vài trai tráng đi tới.

Tần Thái vẫn rất cẩn thận, sợ Thông Dương Tử hạ cấm chú gì đó, lập tức phất tay: "Để đó, tự ta làm."

Cô không cần dùng gậy, có thể dùng tay không đập nát được cái quan tài này. Cô dùng năm ngón tay cạy đinh lên, sau đó bên trong có tiếng động. Giống như tiếng bóng nước vỡ. Do thính lực cô tốt, nếu không chẳng thể nghe ra tiếng nhỏ như vậy.

Tần Thái ghé vào trên mặt, cẩn thận nghe ngóng, cảm thấy cứ nghi thần nghi quỷ không bằng trực tiếp mở ra.


Cô bảo đánh Từ Trường Quý tránh ra xa chút, sau đó nhổ tất cả các đinh đóng xung quanh. Thanh âm bên trong càng to rõ hơn, như có cái gì đó xuyên qua đáy nước vang lên, có vẻ sai sai.

Tần Thái hơi sợ, nhưng nghĩ đến bản thân là cương thi thì còn sợ cái gì?

Nên cô quyết không lùi.

Nắp quan tài mở tung, Tần Thái ngẩn ra. Cả một quan tài muối, mùi tanh xộc thẳng lên. Có chỗ muối đã chuyển vàng, Từ Trường Quý trời sinh nhiều chuyện, ông ta tới gần hỏi: "Thiên sư, giờ phải làm sao?

Tần Thái cố nén nỗi ghê tởm chực trào: "Ngươi đưa cô ấy ra, rửa lại sạch sẽ, ta muốn nhìn rõ được các huyệt dưới lớp chu sa kia, sau đó thả hồn phách ra giúp cô ta đầu thai chuyển kiếp."

Tưởng tượng quá trình này làm Từ Trường Quý nổi cả da gà. Nhưng ông ta vẫn nghe lời cô đi gọi thêm bốn người đàn ông vạm vỡ, nâng quan tài đến cái hồ nhỏ ngoài thôn.

Hầu hết các phụ nữ và con nít đi về nhà, chỉ còn lại vài người có gan lớn đứng nhìn vì hiếu kì. Tần Thái chỉ huy vài người xếp một cái bếp lộ thiên, nấu một nồi nước sôi.

Sau đó cô đi tìm Từ Trường Quý hỏi một đôi bao tay bằng nhựa, chậm rãi lột đi lớp muối trên thi thể, phần muối bên trong đỏ như máu, kết dính lại thành một khối rắn chắc.

Tần Thái dùng tay gỡ toàn bộ đi, Từ Trường Quý đứng xem đến ngây người: "Thiên sư còn trẻ như vậy mà đã....thật là...chuyện này phải có người dạn tay mới làm được.."

Tần Thái không nói chuyện, từng lớp từng lớp muối bị kéo ra, bên trong dần dần lộ ra thi thể. Tần Thái thật sự không biết phải hình dung như thế nào. Cô nâng thi thể lên, Từ Trường Quý nhanh chân lót lên miếng gỗ bên cạnh một lớp vải bố trắng. Tần Thái dùng khăn ướt lau từng chút sạch sẽ hạt muối còn sót lại.

Nhưng lúc ngũ quan hình dạng của thi thể dần hiện rõ, suýt chút nữa là Tần Thái nôn. Cô lướt tìm được ấn đường bị vẽ chu sa của A Lan, nhẹ nhàng lau đi.

Từ Trường Quý vừa xem vừa run cầm cập: "Thiên,thiên sư, hay là chúng ta chờ đến ban ngày rồi làm tiếp? lúc này khí âm nặng hơn, dễ có chuyện hơn."

Tần Thái lại không thể chờ đến ban ngày, cô đẩy nhanh tốc độ: "Không sao."


Cô nhanh chóng tìm được chỗ chu sa phong bế huyệt thứ hai, đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, cảm thấy có cái gì đó không đúng. Thi thể vẫn đang nằm đây, rốt cuộc là sao?

Xung quang bỗng nổi lên một trận gió âm, lông tơ khắp người dựng cả lên. Vẫn còn mấy chục người đang đứng đây nên dương khí vẫn khá nặng, Từ Trường Quý không nhịn được rụt cổ lại: "Má nó, sao tự nhiên lại lạnh như vậy?"

Lúc này Tần Thái nhớ đến. Lúc trước cô đã tạo ra một oan nghiệt, những lúc nó xuất hiện chính là cảm giác này.

Vừa nghĩ đến cô vừa nhìn cổ tay trái, bên trên cuốn một vòng màu xanh lục, ánh sáng lấp lánh đẹp không thể tả. Ai lại biết nó chính là oan nghiệt đáng sợ nhất trong truyền thuyết.

Từ lúc ở giữa sông thả nó ra, Tần Thái biết chính cô không có khả năng cướp Hồng Hạo từ tay Bạch Cập. Thứ oan nghiệt này hấp thu rất nhiều oan hồn trong sông, năng lực đạt đến đỉnh điểm, ngăn Bạch Cập một lúc không phải không có khả năng.

Ý tưởng này rất tốt và Tần Thái cũng thành công. Nó chặn được một kích khiến cho pháp bảo Bạch Cập phải lui lại. Nhưng lúc này nó chưa hồi phục lại.

Vĩnh viễn nó chỉ biết đi theo Tần Thái, lấy oán niệm mà sống, bởi vì lúc nào cũng cứ quay vòng lại chính thời điểm thống khổ nhất nên oán niệm sẽ càng lúc càng mạnh. Lúc tăng trưởng hơn, giết một người lại mạnh thêm một lần.

Thế nên không có âm dương sư nào dùng thứ này cả, nó là một quả bom hẹn giờ nguy hiểm, nó oán hận cả thế gian vạn vật, nhưng thứ nó oán hận nhất chính là người đã tạo ra nó. Một khi cảm thấy mạnh hơn chủ nhân, điều đầu tiên nó làm sẽ là phệ chủ.

Lúc Tần Thái dùng nó đối đầu với pháp bảo của Bạch Cập chỉ là không phòng trước nên bị hoảng sợ, nó vẫn bị pháp bảo kia làm cho bị thương, còn đang trong trạng thái khôi phục.


Trong lòng Tần Thái có chút nghi ngờ hoảng sợ, nhưng cảm giác như oan nghiệt này là sao?

Cô nhìn thoáng qua thi thể đang nằm trên tấm vải bố trắng, Da đầu tê rần lên. Đôi mắtnày của thi thể, do không có da nên không thể khép mi lại, vốn dĩ đã cạn khô hơi nước mông lung tồn tại. Vậy mà lúc này đây đang nhìn thẳng vào cô.

Tần Thái lui về sau một bước, một trận gió lại cuốn về đây, mang theo vô số lá cây khô rụng xuống nền đất. Lúc gió sắp cuốn hết thôn dân vào thì Tần Thái duỗi tay đè lại ấn đường của thi thể. Một cỗ âm khí tràn vào người cô. May cho cô là thân thể cương thi nên không có gì ảnh hưởng.

Từ Trường Quý không biết chuyện gì đang xảy ra, Tần Thái quay đầu lại: "Mau, đi lấy dầu cải đến đây!!"

Nơi này cách thôn không xa, Từ Trường Quý rất nhanh đã bê được nửa thùng dầu cải tới. Tần Thái chấm vào, vẽ lên đạo phù lên người A Lan, nhanh chóng đưa cô ta về lại quan tài chứa đầy muối.

Từ Trường Quý không hiểu chuyện gì, Tần Thái đóng nắp quan tài lại, nhanh tay vẽ thêm vào tấm bùa trấn thi.

Âm thanh như bọt nước còn vang vọng, Tần Thái cẩn thận xem xét phù chú còn lưu lại bên trên, đột nhiên da đầu tê dại.... Có khả năng, Thông Dương Tử lấy da A Lan không phải để giúp chị Hồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK