Mục lục
Vương Quốc Màu Xám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

DeYun

Cả một đêm Tần Thái không ngủ. Cô lấy toàn bộ phù chú mình tích cóp ra, cho Bạch Hà, Bạch Cập, Sa Ưng, Trần Khoa và nhiều người khác. Đến ngày mai, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ không bao giờ được gặp lại. Trong sơn cốc có Huyền Thuật sư đưa người nhà đến, tiếng cười và tiếng thở dài cùng hòa lẫn. Nguyệt Hiện cũng đến, mang theo cô con gái ba tuổi. Bạch Cập đối mặt với cô, ánh mắt chuyển từ gương mặt mỹ nhân đến gương mặt non nớt nằm trong ngực Nguyệt Hiện. Làn da đã trơn bóng hơn lúc trước, mang theo nét đẹp của người mẹ lấp ló. Sự thay đổi này không làm cô mất đi vẻ phong tình, mà càng làm cô thêm phần thánh khiết.

Lúc này gặp được Bạch Cập, Nguyệt Hiện có chút xấu hổ. Nhưng hắn ta lại rất thản nhiên: "Sống có tốt không?"

Thật ra lời này không cần hỏi, tình cảm của Bạch Hà đối với cô không hề ít hơn hắn. Huống chi người đàn ông như vậy xứng đáng làm chồng, làm cha hơn hắn nhiều. Chỉ là vẫn muốn hỏi như vậy, nếu trận chiến ngày mai không thể trở về, ít nhất cũng đã cười với cô một cái, nói với cô một câu.

Đôi mắt Nguyệt Hiện rũ xuống, nhẹ nhàng trả lời: "Rất tốt."

Bạch Cập gật đầu, Nguyệt Hiện nhìn thấy Bạch Hà, cô gật đầu với anh rồi ôm con gái đi về hướng đó. Bạch Cập im lặng xoay người đi, bóng dáng vẫn thong dong như cũ, chỉ là trong nháy mắt có sự chua xót.

Khi đó Tần Thái đang ngồi cùng Sa Ưng bên đống lửa. Anh chàng này quả thật người cũng như tên, dường như trời sinh không sầu không lo, lúc này còn đang nướng cho Tần Thái một cục thịt lớn. Yến Trọng Hoan không về phe Bạch Hà, hắn vẫn ở Trật Tự với Tôn Chủ, sư phụ đang ở phía địch nên đương nhiên không có ai để ý đến Yến Tiểu Phi. Hắn cũng đang ngồi gần Tần Thái và Bạch Cập đến ngồi cạnh. Bốn con người yên lặng nhìn lửa nhảy múa, mỗi người một tâm sự, chỉ có Sa Ưng vẫn đang chăm chú với thịt.

Tuy rằng mọi người có chung một kẻ thù, nhưng Nhân Gian và Trật Tự đã từng ngươi sống ta chết. Những người phe Trật Tự ngồi vây quanh Bạch Hà và Chu Tế Xương, người Nhân Gian thì lấy Tần Thái và Tạ Thiên An làm tâm. Hai tổ chức đã đấu đá nhau nhiều năm như vậy, nỗi ân oán này khó có thể được hóa giải một sớm một chiều.


Hương thịt nướng quyện cùng rượu mạnh.

Không khí trong sơn cốc dần nhộn nhịp hơn. Đang uống hăng say thì Chu Tế Xương và Tạ Thiên An cùng làm công tác động viên trước trận đấu, Tần Thái và Sa Ưng cụng chén rượu, uống được nửa bát rồi lại cụng với Bạch Cập. Vừa đón ánh mắt quăng tới của Bạch Hà, Bạch Cập uống chén sạch rượu trong chén của Tần Thái, rồi rót nửa phần từ chén hắn sang cho cô. Tần Thái lười so đo, nâng lên uống sạch. Ánh mắt Bạch Hà như muốn bốc cháy, Bạch Cập vô cùng sảng khoái, cụng chén với Sa Ưng.

Công tác động viên của Tạ Thiên An làm rất tốt, trận chiến này tuy gian nguy, nhưng mọi người đều có niềm tin tất thắng. Tần Thái lại cụng chén với Bạch Cập lần nữa, cô hạ giọng nhỏ nhưng hắn vẫn nghe rõ: "Từ sau ngày mai, hy vọng không còn phải nghe thấy cái này."

Bạch Cập cười, gặm một cái lên miếng thịt trong tay cô: "Này thì có khó gì? Nhưng sư thúc lại muốn nghe giọng nói của cô."

Đây là lần đầu tiên hắn nhận mình là sư thúc trước mặt cô, sao Tần Thái có thể không hiểu được câu này. Cô cười ngất: "Sau ngày mai, ngay tại đây tôi sẽ hát cho sư thúc nghe."

Lục tục có vài người đến kính rượu, tuy rằng Tần Thái là Tiên Tri Nhân Gian, hơn nữa có nỗi hận sâu đậm với Trật Tự, nhưng bây giờ cô là chủ lực tiến đánh Tôn Chủ. Đây là sự thật không thể nghi ngờ. Tần Thái cũng không làm bộ làm tịch, ai đến đều không từ chối, uống sạch từng chén một. Cuối cùng Yến Tiểu Phi đành phải chắn rượu, Yến Trọng Hoan còn ở phe Tôn Chủ khiến người Trật Tự khinh thường hắn. Lúc này đương say nên càng không để hắn vào mắt: "Ngươi là cái thá gì, ta đang uống rượu với Tiên Tri, cái thứ bán mình cầu vinh như ngươi có tư cách gì nói chuyện?"

Yến Tiểu Phi nắm chặt tay, cuối cùng vẫn là Bạch Cập trầm giọng quát: "Tiên Tri đại nhân của chúng ta tôn quý như thế nào mà dựa vào các người muốn kính rượu là kính sao? Cút!"


Hắn không nói lại, hậm hực nhưng không dám xung đột chính diện bởi vì đánh không lại. Cuối cùng mang gương mặt xanh lét về lại chỗ ngồi. Tần Thái cười cười nắm lấy tay Yến Tiểu Phi, đút cho hắn một miếng thịt: "Chán ghét bọn họ sao?"

Yến Tiểu Phi cắn răng không nói. Tần Thái vỗ vỗ mu bàn tay hắn, chỉ cười.

Sắc trời dần dần sáng tỏ, các nhóm Huyền Thuật sư bắt đầu lục tục tiến gia quyến của mình về. Bầu không khí trong sơn cốc dần quay về trạng thái nghiêm túc trước trận chiến. Tạ Thiên An và Chu Tế Xương sắp xếp công việc, Tần Thái chịu trách nhiệm tấn công thẳng vào Tôn Chủ, những người khác hỗ trợ, Bạch Hà dẫn một đội đối phó với đám dư đảng phe Tôn Chủ. Bạch Cập dẫn người chi viện cho Tần Thái, phòng ngừa Tôn Chủ bỏ chạy. Tạ Thiên An phụ trách một đội lập trận pháp.

Bởi vì hai bên không phục chỉ một người làm Tổng chỉ huy, cho nên để của Tạ Thiên An và Chu Tế Xương cùng đảm nhiệm.

Buổi sáng, mọi người chuẩn bị xuất pháp. Trước khi rời đi, Bạch Hà nắm chặt tay Tần Thái, hồi lâu mới nói: "Bảo trọng."

Tần Thái gật đầu hứa hẹn" : "Sư phụ yên tâm."

Nói xong, cô nhìn sang Lữ Lương Bạc, cuối cùng không nói gì, đi theo sau nhóm Bạch Cập và Sa Ưng.


Trường Trung học nghiệp vụ Thành phố Tam Họa vẫn như cũ. Bức tường loang lỗ vết sơn. Đang lúc các Huyền Thuật sư vây quanh phòng học, thì khu dạy học số 8 là Bất Ki các bỗng di chuyển. Ánh trăng càng lúc càng mở rộng phạm vi, ánh trăng như chảy ra từ khe gạch tường, sáng đến chói mắt. Tần Thái nhìn thoáng qua Bạch Cập: "Tôi đi đây."

Bạch Cập gật đầy, không nhịn được nói: "Phải cẩn thận."

Cô nâng tay nhẹ nhàng chạm lên mặt hắn. Bạch Cập có cảm giác không vui khi bị đùa giỡn, nhưng có lẽ vì đây là thời điểm đặc thù nên không trách móc. Tần Thái cười: "Sư thúc cũng vậy."

Tần Thái nhún người nhảy lên tường gạch, bốn phía không có một ai lên tiếng, chỉ có tiếng gió rào rạt thổi qua tán lá cây ngô đồng. Tôn Chủ đững giữa trăng tròn vẫn phong tư đó, hắn bình tĩnh đối mặt với Tần Thái như không khí: "Ngươi và ta không thù không hận, hà tất phải bức nhau như thế?"

Tần Thái đứng trước mặt hắn, xét về phô trương hay khí thế đều thua xa hắn, chỉ có nét thong dong là tương tự. cô cười xán lạn, tay phải nắm chặt đao ánh trăng: "Thế thì lúc thanh đao này chém xuống đầu Tôn Chủ, thì tôi sẽ nói cho Tôn Chủ biết nhé."

Quyết chiến đã một năm, hai người không còn lời nào để nói. Ánh mắt Tôn Chủ vẫn trống rỗng như thế, hắn nâng tay trái lên điều khiển góp tụ mây đen che trời. Tuy nói là quyết tâm đấu với hắn trận chiến cuối cùng, nhưng lúc thật sự đối mặt cô đây vẫn sợ hãi. Thuật hô mưa gọi gió chân chính là đây, dường như cả nhật nguyệt đều nằm trong tay hắn.

Tần Thái hất đầu ý bảo Bạch Cập ra lệnh Huyền Thuật sư sử dụng pháp chú hệ thổ, cô dùng thuật pháp hệ hỏa. sau khi chịu một cú, Tôn Chủ lập tức dừng hô mưa gọi gió, hắn cảm thấy thuật nghịch chuyển ngũ hành quá tiêu hao, khinh thường Tần Thái chỉ dùng thuật pháp yếu nhớt nên hắn chỉ dùng pháp chú.

Nhưng xem ra, phản ứng của Tần Thái rất nhanh nhạy, thấy hắn triệu mưa gió là định dùng thuật pháp hệ thủy. Các pháp chú cũng có âm dương ngũ hành. Trong mưa mà thi triển hệ thủy sẽ như cá gặp nước.

Tần Thái dùng thuật pháp hệ thổ, tức lấy thổ khắc thủy. Nhưng trong mưa mà thi triển hệ thổ sẽ khó khăn, cho nên cô dùng chú pháp hệ hỏa để hỏa sinh thổ, càng đối nghịch với hệ thủy. Rất dễ dàng triệt tiêu ưu thế trong mưa của hắn, ngược lại còn hỗ trợ cho hệ thổ.


Tôn Chủ nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Ứng biến nhanh chóng như vậy, sao có thể là năng lực của nha đầu còn lông mao được? Ngươi rốt cuộc là ai?"

Giọng nói của hắn phảng phất như ở bên tai mỗi người, đến cả nhóm dư đảng đang chiến đấu với Bạch Hà, hay Chu Tế Xương đều nghe được làm họ phân tâm chú ý. Tần Thái cười lạnh: "Tôn Chủ không ra chiêu, vậy thì tôi xin mạo phạm."

Nói xong, cô ra ý bảo Tang Cốt Nê thi triển thuật pháp hệ mộc, sau đó dùng hệ hỏa của mình tấn công. Tôn Chủ hơi nhíu mày, nếu dùng thủy dập hỏa thì sẽ lợi cho hệ mộc. Nếu lấy thổ đập hỏa, thổ cũng có ích cho mộc. Không đợi hắn tính xong, cô thi thuật thành công đập thẳng chú pháp vào mặt hắn. Bất đắc dĩ Tôn Chủ phải dùng thuật chuyển nghịch ngũ hành, hóa toàn bộ năng lượng tấn công hắn thành bụi.

Tần Thái lập tức bảo Bạch Cập bổ khuyết thêm, thi triển thuật pháp hệ kim, còn cô dùng thổ hỗ trợ. Hai người cùng thi pháp sẽ bù vào vấn đề tốc độ thi pháp chậm, mà các pháp chú ngũ hành bình thường sẽ ít tiêu hao hơn thuật chuyển nghịch ngũ hành. Vừa lúc bù đắp cho sự tiêu hao của cô vốn nhiều hơn hắn. Tôn Chủ dùng thuật chuyển nghịch ngũ hành đấu với thuật pháp ngũ hành đơn giản của Huyền môn, tất sẽ bại.

Tôn Chủ vốn cao cao tại thượng giờ đây âm trầm như ác quỷ: "Giang Vỹ Trúc!!"

Hắn gọi lên cái tên này, Tần Thái không có phản ứng, nhưng các Huyền Thuật sư các lại ồn ào lên, đến cả Bạch Cập cũng biến sắc. Tần Thái lùi về sau: "Giang Vỹ Trúc là ai?"

Cô đang hỏi Bạch Cập, trán hắn nổi gân xanh: "Là sư phụ ta."

Tần Thái không hiểu: "Chưa từng nghe qua, mà sư phụ gì không có chút tiếng tăm vậy? sao hắn ta lại cáu lên thế?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK