Mục lục
Vương Quốc Màu Xám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

DeYun

"Chết tiệt, vậy mà cô ta dám giết chết Chu Bích Hoa!" sắc mặt Lữ Liệt Thạch thay đổi, vốn dĩ kế hoạch là điều khiển dân chúng trấn Chu Dương tấn công Tần Thái. Nếu cô ta không phản kháng thì chính là thừa nhận hành vi phạm tội. Nếu cô ta phản kháng, thôn dân nơi đó sao có thể chống đỡ? Nếu thực sự có thương vong thì rất có lợi với Trật Tự.

Hắn đã dự tính vài kết quả, chỉ duy nhất không nghĩ tới trường hợp cô tự tay giết Chu Bích Hoa.

Sắc mặt Yến Trọng Hoan nặng nề: "Đây là....thoát khỏi áp lực của Trật Tự sao?"

Yến Tiểu Phi bỗng nói: "Cô ta mà sợ áp lực mới là lạ."

Yến Trọng Hoan trừng mắt liếc hắn một cái, hắn không nói thêm gì nữa. Lữ Liệt Thạch hừ lạnh, lập tức có kế sách: "Hừ, chuyện này Chu Bích Hoa vốn dĩ vô tội. Là cô ta tự tiện nghịch thiên sửa mệnh. Toàn bộ sự việc lần này không liên quan đến Chu Bích Hoa, đương nhiên là lôi cô ta ra chịu tội rồi. Chết hai đứa nhỏ, là hai mạng người, sao có thể cho qua như vậy?"

Yến Trọng Hoan nhanh chóng hiểu ý, nói vài câu với tra xét đứng phía sau, tra xét lập tức đi tìm người nhà nạn nhân.

Lúc này Tần gia loạn cả lên, Chu Bích Hoa lại đi rồi, ung dung an tường như chỉ đang ngủ. Tần Lão Nhị mới biết chuyện, vừa ngớ người thì tất cả đã kết thúc.

Chẳng lẽ lại làm lễ tang lần nữa sao?

Tần Thái không đi vào sân, cô mở một quỷ môn quan cho Chu Bích Hoa, rất nhanh bà đã bị quỷ sai đưa đi, lúc ngang qua thấy cô, bỗng nhiên bà lẩm bẩm: "Cái tư, con chưa ăn cơm tối mà, mẹ nấu cho con bát mì nhé?"

Cô cúi đầu, chờ đến khi quỷ môn quan hoàn toàn khép lại, âm khí từ từ tan biến. Đêm đen bỗng sáng rực lên một phía, cả thôn dân trấn Chu Dương người cầm đèn pin, tay cầm đòn gánh, cái cuốc.


Tần Thái xoay người lại, phảng phất như mọi ánh sáng đều tập trung lên người cô. Mà một bộ áo choàng đen chạm đất, đứng thẳng nơi đó sáng rực như yêu ma không còn chỗ trốn.

"Tần Thái!" trong đám người, có một giọng nói khàn khàn cất lên: "Hai đứa nhỏ kia thật sự bị Chu Bích Hoa cắn chết sao?"

Tần Thái nghiêng mặt về hướng đó, trong lòng hay trước mắt, chỉ là một mảng trắng xóa: "Đúng vậy?"

Đó là giọng của cô sao? Đã khàn đến mức không nhận ra được, thân thể như đang mất cả tri giác.

"Tần Thái, nếu ngươi vẫn là dân trấn này, ta hỏi ngươi, ngươi phải làm sao trả lại mạng hai đứa nhỏ cho ta?"

Tần Thái ngẩng đầu nhìn, cô đón tất cả ánh mắt phẫn nộ, giọng rất nhẹ: "Tôi không biết, tôi còn không làm được."

"Trấn Chu Dương trước nay luôn thái bình, sao lại sinh ra thứ ghê tởm như ngươi?" đám người thế hệ trước bắt đầu tức giận trách mắng, quần chúng phẫn nộ. Không biết có ai hét lên: "Thiêu cô ta!"

Mọi người nhao nhao đồng ý, vẫn là Thôn trưởng có suy nghĩ: "Bây giờ tự ý dùng hình là phạm pháp, không bằng trói cô ta lại giao cho các đạo trưởng Trật Tự."

Lữ Liệt Thạch đang nấp chỗ tối nhíu mày, nhưng người thân bị mất con đã giơ rìu lên lao tới: "Luật pháp cái mẹ gì, tao phải giết mày đền mạng!"

Một rìu bổ tới đầu Tần Thái. Bạo lực đã dâng lên, có người dẫn dầu thì người phía sau cũng sẽ sôi nổi đi theo.

Lúc này Lữ Liệt Thạch mới yên tâm.


Sa Ưng và Đàm Tiếu sốt ruột, Bạch Cập nhíu mày: "Sa Ưng, đi kéo cô ta về."

Sa Ưng gật đầu, anh thật sự sợ Tần Thái nghĩ quẩn. Đám người của Trật Tự không động thủ lại kích động thôn dân, chắc chắn có bẫy đằng sau. Mà tâm lý Tần Thái thích tự ôm gánh nặng, trong lòng lại đang khó chịu, đừng thật sự để đám người này đánh chết.

Nhưng lúc đi anh lại có chút do dự: "Bạch tiên sinh, hôm nay Trật Tự đến không ít người, có thể...."

Bạch Cập hừ lạnh: "Có ta ở đây, ai dám động thủ?"

Sa Ưng hiểu ý, nhanh chóng bước đến chỗ Tần Thái.

Nhưng anh vừa mới đi vài bước, chỉ thấy trước cửa các thôn dân đang lui về sau. Vũ khí trong tay họ từ cái cuốc đến đòn gánh, toàn bộ đã hóa thành nước.

Giọng nói của Tần Thái xuyên qua bọn họ, thấm bên tai mỗi người: "Cái nợ này tôi không trả nổi, trước tiên đành thiếu đó. Mọi người về đi."

Thôn dân kinh sợ, im lặng dừng bước.

Tần Thái xoay người bước vào trong sân, Chu Bích Hoa an tĩnh nằm trên ghế dựa. Cô đứng trước mặt bà, xung quanh yên lặng tới mức nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất. Thính giác của cô lại tốt, bỗng nghe được một giọng nói đang cố đè thấp "anh rốt cuộc tính làm sao bây giờ? Con yêu quái kia giết vợ tôi rồi! Còn ăn hai người, bây giờ dân làng đang đổ đến trước nhà tôi đấy!!"

Là Tần Lão Nhị?


Ông ta đang gọi cho ai?

Tần Thái không đi vào, đứng im.

"Mặc kệ, dù một tháng 40 vạn tôi cũng không đi lấy lòng con yêu quái kia nữa! Chuyện của vợ tôi không thể tính như vậy....Đền? Anh tính đền cho tôi bao nhiêu?" Sau đó là một khoảng yên lặng, dường như Tần Lão Nhị đang nghĩ giá tiền "Như vầy đi, chuyện của vợ tôi anh đền 100 vạn, anh mau nghĩ cách giải quyết mấy người trong thôn cho tôi. Còn nữa....còn tôi phải cưới vợ khác, đây là chuyện rất tốn tiền! 40 vạn? không được không được...."

Câu nói tiếp theo Tần Thái không muốn nghe nữa.

Thì ra là thế, thì ra những ngày qua Tần Lão Nhị đối xử với cô cẩn thận tỉ mỉ. Chỉ vì có người cho ông ta tiền, bảo hắn vui vẻ với cô. Tiền thật là thứ tốt, chỉ không biết một cân thân tình ấm áp kia bao nhiêu tiền.

Tần Thái xoay người đi ra sân, Sa Ưng vừa đi tới cạnh cô. Ánh đèn đường không quá sáng, Sa Ưng nhìn mặt cô đã thấy đầy sự mệt mỏi trên gương mặt chưa đến 20 tuổi.

"Báo cho chị tôi biết tang sự của mẹ...."Cô không nói nhiều Sa Ưng đã gật đầu: "Tôi biết."

Cô hơi nghiêng mặt, thoáng nhìn qua Chu Bích Hoa. Rõ ràng Sa Ưng lo lắng: "Tần Thái, ý đồ kéo nhiều người như thế này là của Trật Tự, đừng trúng bẫy."

Tần Thái thu ánh mắt lại: "Tôi biết."

Cô lang thang không có mục đích, thình lình có chiếc xe dừng bên cạnh. Tần Thái bị kéo lên xe, dường như mọi sức lực đều bị rút cạn. Bạch Cập không nói nhiều lái thẳng đến biệt thự Thiên Lư Loan.

Tần Thái vẫn không nhúc nhích, hắn khiêng cô xuống tầng hầm, cưỡng ép đổi sang cơ thể "Bạch Cập thích nhất". Sau đó hắn đưa cô đến nhà hắn, tìm từ quầy rượu ra mấy chai rượu mạnh.

Hắn tìm hai cái ly, đưa cho Tần Thái một cái: "Uống trước đi, ta có chút việc, làm xong rồi về đây nhìn cô thương tâm khổ sở."

Tần Thái ngồi trên giường, trong ly là rượu nguyên chất 70 độ. Bạch Cập đi vào phòng tắm tắm rửa, còn cô như một người mất tri giác, ngửa cổ uống sạch ly. "Bạch Cập thích nhất" vốn là cơ thể được bảo dưỡng tốt nhất dưới tầng hầm, nhưng vẫn không so được với cơ thể bình thường.


Bởi vì không thường xuyên có hồn phách, các giác quan khá chậm. Hơn nữa đa số thời gian dùng địa khí tẩm bổ nên không ăn cơm. Rượu là chất lỏng, uống vào tuy sẽ tiêu hóa không giống như đồ ăn nhưng nếu đã uống say thì rất khó tỉnh dậy.

Vốn dĩ sẽ mất năng lực tự phục hồi.

Tần Thái đang ngồi trên giường, uống một hồi đã lăn xuống đất.

Bạch Cập trần trụi đi ra ngoài, tùy tay bế cô lên. Tần Thái híp mắt, rượu quá mạnh làm tầm mắt cũng bị ảnh hưởng. Bạch Cập ngồi cạnh cô mở notebook, dùng card đồ họa vẽ pháp trận. Tần Thái cứ uống một ly rồi thêm một ly, tay bắt đầu run lên, màu rượu hổ phách thấm lên ga giường, cả căn phòng nồng nặc hương.

"Sư thúc." Câu chữ không rõ ràng: "Lúc trước Nguyệt Hiện cũng phải sống khổ như vậy sao?"

Bạch Cập đang dùng tablet thoáng dừng tay, gương mặt vẫn trầm tĩnh như giọng nói: "Khổ hơn, thân thể và hồn phách cô ấy không dung hợp nhau, cơ thể chèn ép hồn phách mà hồn phách lại đâm thủng cơ thể. Hồn phách cô ấy vỡ tan vì không chịu nổi thống khổ này."

Tần Thái muốn nhìn thẳng vào mặt hắn, nhưng thử vài lần không được, mặt cô cứ dán vào trần nhà: "Sao sư thúc từ bỏ được?"

Bạch Cập đoạt lấy nửa ly rượu còn dư, uống sạch: "Ta không muốn cô ấy rời đi."

Tần Thái quơ tay, Bạch Cập mở chai rượu khác rót cho cô một ly: "Cản giác buông tay thế nào?"

Tần Thái ngửa đầu uống nửa ly, chất lỏng màu vàng kim chảy xuống cổ thon dài: "Không biết, giống như bỗng nhiên lòng không còn như trước."

Tay Bạch Cập vẫn viết vẽ không ngừng, gương mặt lạnh nhạt như đang nói chuyện của người khác: "là khổ sở hay là trút được gánh nặng?"

Tần Thái nghe không hiểu, đột nhiên Bạch Cập cười: "Trước kia lúc ta còn ở Trật Tự với Bạch Hà, quan hệ giữa ta và Nguyệt Hiện không hòa hợp. Cô ấy quá yếu đuối còn ta thì cứng đầu, hai người ở bên nhau thường xuyên cãi cọ khiến cô ấy khóc, còn ta không giận dữ hay la mắng. Cho đến khi sinh mạng cô ấy bị đe dọa, ta mới nhớ đến tình cảm trước kia, đau đến thấu xương. Rồi ra bỏ lại tất cả đưa Nguyệt Hiện đi, tìm kiếm nơi có cách cứu cô ấy, giữ cô ấy lại bên mình, cho dù là Nhân Gian. Rất nhiều rất nhiều năm sau, ta đã làm được, che chở cô ấy, chăm sóc cô ấy, cho đến khi Nguyệt Hiện tỉnh lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK