Mục lục
Vương Quốc Màu Xám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

DeYun

Bạch Hà không để vào tai lời Tần Thái nói. Cho dù cô thật sự muốn làm Tôn Chủ thì khả năng đạt được không quá lớn, Nhân Gian có Tạ Thiên An, Trật Tự có Chu Tế Xương. Tính cả danh tiếng và lý lịch riêng, cả hai người họ đều hơn cô rất nhiều. Bạch Hà chỉ nghĩ cô giở tính trẻ con nên dịu dàng khuyên giải: "Sư phụ không biết bọn họ âm thầm ra tay như thế, bên Chu tiền bối có sư phụ ngăn cản, còn bên Tạ Thiên An thì cần cô ra mặt. Giờ cô cũng đã tỉnh lại thì chắn chắn hắn ra không dám nữa đâu."

Tần Thái còn nhớ rất rõ lời mình nói, cô nhìn thẳng vào Bạch Hà: "Sư phụ thật không cần sao?"

Bạch Hà lắc đầu: "Chức trách Tôn Chủ quá nặng nề. Hiện giờ Huyền môn không còn mấy nhân tài, sư phụ tự thấy mình còn đức mỏng, vẫn nên để Chu tiền bối quyết đi."

Tần Thái gật đầu, dường như cô đã sớm đoán được tâm tư của Bạch Hà: "Được thôi."


Bạch Hà vội muốn về ngăn cản Chu Tế Xương đuổi giết nhóm Tần Thái nên không ở lại lâu. Thương thế Tần Thái trầm trọng, Sa Ưng thay mặt ra tiễn Bạch Hà. Sau đó, Yến Trọng Hoan có chút lo lắng: "Hắn sẽ không tiết lộ hành tung của chúng ta chứ?"

Tần Thái nhìn hắn một cái, giống như đến giờ mới nhận ra sự tồn tại: "Ngươi đầu quân vào đây từ khi nào vậy"

Yến Trọng Hoan nhoẻn miệng cười, thật ra hắn trời sinh đã đẹp trai, cười lên càng thêm nét cuốn hút: "Hỏi kiểu đó làm người khác tổn thương lắm nhé, từ lần đầu tiên gặp mặt là tôi đã biết cô không tầm thường rồi."

Hắn còn dám không biết xấu hổ nhắc đến lần đầu tiên gặp mặt, Tần Thái cũng lười nổi nóng. Dùng người thì nên tin người, cô không tính toán nữa. Huống chi người như hắn mà sẵn sàng góp sức, không cần thiết phải từ chối. Đầu cô đang rất đau, cô cố viết ra một địa chỉ rồi phân phó: "Đến nơi này tìm người phụ nữ bên trong, tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến đây."

Yến Trọng Hoan cầm lấy, không hỏi nhiều lập tức đi làm việc.

Ngày hôm sau, Tạ Thiên An và Chu Tế Xương đang mở họp, hai bên bàn bạc nhiều về vấn đề quan trọng mà chưa có kết quả. Bọn họ không chịu nhường ai lên chức Tôn Chủ, tổ chức nào có người đứng đầu đạt được vị trí này tức là từ đó về sau sẽ có thể được trọng dụng nhiều hơn. Đang lúc tranh chấp, bỗng nhiên cửa phòng họp bị đá văng ra. Chu Tế Xương và Tạ Thiên An đều giật cả mình.

Đứng sừng sững trước cửa là Bạch Cập, nhìn thấy hắn đến đây chứng tỏ Lam Trù đã tỉnh. Lòng dạ hai người Chu, Tạ nặng nề hơn ai hết, quả nhiên sau lưng Bạch Cập là Tần Thái mặc áo choàng đen liền mũ từ từ bước ra. Chu Tế Xương nhìn thoáng qua Bạch Hà, đôi mắt anh hiện chút vui mừng, thấy cô không có việc gì là anh đã yên tâm rồi.

Sự thật ngay trước mắt, Chu Tế Xương chỉ có thể đứng dậy chào hỏi: "Lam tiểu thư đã bình phục rồi sao? Thật sự là may mắn."


Tần Thái không quan tâm, Sa Ưng tiến lên ý bảo Tạ Thiên An đứng dậy. Ông ta khó chịu: "Tiên Tri muốn gì đây?"

Ánh mắt Tần Thái lạnh nhạt: "Gọi là Lão gia tử."

Không chỉ Tạ Thiên An, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Bọn họ chưa từng quên trận chiến khốc liệt ở Trung học Tam Họa lúc đó, Tôn Chủ thật sự đã nhắc đến Giang Vỹ Trúc. Thanh danh của người này lúc trước đã vang xa như mặt trời ban trưa. Bạch Hà và Bạch Cập đều xuất thân là đệ tử, người kế nhiệm thủ lĩnh Nhân Gian như Tạ Thiên An, tuy có bối phận không hề thấp, nhưng đứng trước Giang Vỹ Trúc thì chỉ là một con chó!

Tạ Thiên An đương nhiên không thừa nhận cô là Lão gia tử, một khi thừa nhận thì khác nào từ bỏ tư cách đại biểu của Nhân Gian? Sắc xanh và trắng liên tục xuất hiện trên mặt ông ta: "Lam Trù, đừng nghĩ cô luyện được tà thuật thì có thể giả mạo được Lão gia tử! Ông ấy đã lên trời rồi, mọi người ai ai đều biết. Bây giờ cô ngông cuồng như thế, có chứng cứ không?"

Tần Thái nhìn chằm chằm ông ta, hồi lâu mới khẽ cười: "Nếu Thiên An đã nghi ngờ, lão phu đành đưa ra để chứng minh cho mọi người an tâm nhỉ." Cô nhẹ nhàng vỗ tay, một người ngồi trên xe lăn được Thông Dương Tử và Tang Cốt Nê trái phải đẩy vào. Tạ Thiên An ngừng thở, đây rõ ràng là Đại tiểu thư Tử Hằng!

Trước mặt mọi người, xe lăn hướng đến bên cạnh Tần Thái, Tử Hằng còn nhẹ giọng gọi: "Cha."


Tạ Thiên An như bị châm vào người, đứng bật dậy. Sa Ưng lập tức đứng lên, nhanh chóng đẩy ghế dựa đến. Tần Thái chậm rãi nguồi xuống, phất tay bảo đưa Tử Hằng đến gần cô. Giữa ánh mắt nơi đây, cô cất cao giọng nói: "Năm đó Tử Hằng bị bệnh lạ, trị lâu không hết. Mà Tôn Chủ đến tìm lão phu, yêu cầu phải thống lĩnh Nhân Gian tập hợp năng lượng cho hắn. Thứ nhất là để chữa bệnh cho con gái ta, thứ hai coi như là nguyện trung thành với hắn. Lúc đó Giang mỗ tuy vô tài vô đức, nhưng vẫn nhớ rõ tôn chỉ của Huyền môn. Chỉ là quá lo rằng Tôn Chủ có sức mạnh lớn, không thể xung đột trực tiếp. Hiện giờ lão phu đã ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng có thể thấy được mặt trời trở lại."

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, bối phận Giang Vỹ Trúc không thấp, nếu bỏ đi thân phận Lão gia tử kia thì đến Chu Tế Xương cũng phải gọi là sư huynh. Tạ Thiên An càng không cần nhắc đến, chỉ là tai sai dưới trướng mà thôi. Mọi người trầm mặc, lòng Bạch Hà vừa kinh sợ vừa nghi ngờ. Nhưng đến con gái cũng nhận rồi, còn gì để nói nữa!

Chu Tế Xương cười cười: "Giang sư huynh đã khổ tâm nhiều năm rồi, tôi đây rất bội phục. Nhưng sư huynh đứng đầu Nhân Gian nhiều năm như thế, cho dù ban đầu là bất đắc dĩ, cũng đã phạm phải tội nghiệt chồng chất. Hiện giờ Huyền môn tiêu điều khó khăn, sư huynh mới ra mặt thì chỉ sợ làm nhục thanh danh năm đó mất?"

Tần Thái đập tay chống lên mặt bàn, bày ra phong phạm tiền bối: "Sư đệ nói đúng, nhưng một từ hiệp nghĩa đã tồn tại trong tâm nhiều năm qua. Tuy rằng thế đạo Huyền môn như hiện giờ là chuyện bất đắc dĩ, nhưng ta vẫn luôn áy náy những chuyện chưa thể làm với đồng đạo. Bây giờ nhân tài Huyền môn điêu tàn, nếu có thể góp phần tận tâm quật khởi lần nữa, lão phu đương nhiên sẽ gánh lấy trọng trách này, tuyệt đối không đùn đẩy."

"Chuyện này..." Chu Tế Xương không nói được, chỉ đành nhìn sang Bạch Hà, Bạch Hà cũng đang kinh nghi nhìn dung nhan người trước mắt, thần sắc thong dong đúng là khí độ của tông sư một phái. Nhưng mái tóc ngắn trắng như sữa kia, dùng làn da trong suốt, gương mặt quen thuộc, thế mà nhìn lại không phải là cô. Bạch Hà nhìn sang Bạch Cập hòng xin chút tin tức, nhưng Bạch Cập từ chối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK