Mục lục
Vương Quốc Màu Xám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ

Tần Thái gối đầu lên tay Sa Ưng, anh hỏi lại thêm một lần, rồi nhắm mắt ngủ, lẩm bẩm: "Hay do mình ngủ không đúng tư thế nhỉ?"

Tần Thái vừa tức vừa buồn cười, không nói thêm dụi đầu lên vai Sa Ưng nằm ngủ. Nay anh rất nghiêm túc, tan ca là về thẳng nhà, giống như đang hoàn lương. Tần Thái đưa tay sờ xuống bên dưới, nói đi cũng nói lại, giờ cô hoàn toàn không cảm thấy thẹn thùng trước mặt anh ta nữa rồi.

Nơi đó vẫn nằm im, chẳng có chút phản ứng gì với động chạm của cô. Nhưng rồi Sa Ưng kéo tay cô đặt trên ngực, không cho sờ loạn.

Tần Thái nhẹ giọng hỏi: "Sa Ưng, cho tôi xem hồn phách của anh đi?"

Anh hơi giật mình, đối với Huyền Thuật sư thì độ quan trọng của hồn phách không cần nói cũng biết. Có thể nghĩ như thế này, bất kì ai tiến vào hồn phách của bạn, sẽ biết hết suy nghĩ, kí ức của bạn, thậm chí có thể sửa đổi tính cách, sức khỏe và thọ mệnh.

Tần Thái cũng biết yêu cầu này hơi quá đáng. Sa Ưng cầm tay cô đặt lên môi mà hôn: "Được."


Tần Thái xoay người ghé vào ngực Sa Ưng, tập trung tinh thần bắt đầu nhập vào hồn phách. Hồn phách Sa Ưng cứng cỏi hơn của Thông gia, Tần Thái phát hiện ở chủ hồn có một mảnh hồn nhỏ đang có xu hướng muốn tách ra.

Chuyện này không phải là hiếm, đơn giản là kí ức nhập vào quá nhiều, vài chỗ phải tách ra đưa vào giác hồn. Tần Thái khẽ chạm vào nó, đương nhiên Sa Ưng cảm nhận được. Một Huyền Thuật sư ưu tú phải biết bảo bệ hồn phách của bản thân.

Nhưng anh nằm im, lười biếng để cô muốn làm gì thì làm.

Tần Thái lấy mảnh kí ức đó ra, mượn thuật ngũ hành thuộc thủy rửa sạch. Nhưng phiền là nếu nó đưa về lại thì chủ hồn vẫn sẽ đọc được kí ức này.

Giống như một loại vi-rút, trừ phi diệt được nó còn không thì có rửa nhiều đến mấy vẫn sẽ tái nhiễm lần hai.

Tần Thái đặt lại mảnh nhỏ đó, Sa Ưng không để ý, chỉ nhẹ vỗ vỗ đầu cô.

Bên ngoài có tiếng bước chân đi đến, là Đàm Tiếu đang chờ Tần Thái ngủ rồi vào ôm về phòng mình.

Đương nhiên Sa Ưng không cho: "Anh muốn tôi chết à?"

Đàm Tiếu chẳng đáp lời, cắt một túi máu đưa cho Tần Thái, lại liếc mắt sang Sa Ưng: "Sa công công. Với tình huống của anh bây giờ thì không nên lãng phí tài nguyên đâu."

= =

Sa Ưng tức giận: "Đàm Tiếu anh muốn chết!!" Sa Ưng kéo Đàm Tiếu, vì dùng sức hơi mạnh nên kéo đứt cúc áo của Đàm Tiếu, Sa Ưng thoáng nhìn mảng ngực bị lộ ra kia, nụ cười bỗng trở nên cổ quái: " Có lẽ, tôi nên đổi khẩu vị thử xem nhỉ?"

Đàm Tiếu nhảy lên, đánh vào tay Sa Ưng thoát ra: "Anh là đồ biến thái."

Sa Ưng im lặng, dựa lưng vào tường, dùng ánh mắt như đang nhìn một cô gái nóng bỏng, lẳng lặng chăm chú nhìn Đàm Tiếu. Làm anh ta sợ đến sởn tóc gáy, biết bản thân đánh không lại nên hậm hực dọn dẹp túi máu Tần Thái đã uống xong, hừ lạnh đi ra ngoài.


Nhìn hai người này cãi nhau ầm ỹ, Tần Thái đã quen, cũng không để ý nhiều đến bọn họ. Cô vừa uống máu miệng hơi tanh, súc miệng xong liền xuống tầng hầm.

Muốn tẩy kí ức đi chỉ sợ phải dùng canh Mạnh Bà của Địa phủ.

Nhưng thứ này không được bán rộng rãi lắm.

Nếu thật sự muốn thì sẽ có cách thôi.

Cô ngồi trên ghế, dùng âm mắt nhìn xung quanh có ai tử vong. Sau khi chết, trong vòng 7 ngày đầu, vì có địa chi thiên can nên hồn sẽ không rời khỏi cơ thể.

Cũng có nghĩa, trong vòng 7 ngày đó, cơ thể như đang hôn mê, không có ý thức. Sau đó, hồn phách dần rời thân thể, sẽ khôi phục lại ý thức, lúc này cũng là lúc biết mình đã chết.

Khi ấy sứ giả địa ngục là âm kém dương sai sẽ áp vong hồn xuống âm ty, lúc này dùng giác hồn nhập vào hồn phách đó, tranh thủ lấy ít canh Mạnh Bà.

Cả thành phố Tam Họa rộng lớn thế này không thiếu người chết. Rất nhanh cô đã tìm được một bà lão đã chết được 6 ngày, cô đưa giác hồn của bản thân vào.

Địa phủ không giống dị mắt, có thể nói dị mắt dùng để phân biệt ai là cao thủ, còn Địa phủ thì đó là công việc. Tuy rằng với số lượng đông bọn quỷ sai không thể tỉ mỉ kiểm tra, nhưng làm quá lộ thì chắc chắn bị phát hiện.

Cho nên Tần Thái chỉ lấy mảnh Giác hồn nhỏ cho vào hồn bà lão, bà ấy chỉ là người thường nên nhiêu đó cũng đủ để khống chế.


Hôm sau, Bạch Cập đưa Nguyệt Hiện đến.

Tuy rằng Tần Thái không thích Bạch Cập, nhưng Đàm Tiếu nể mặt chức vị trưởng Phán quan của con người này nên đón tiếp rất nồng hậu. Bữa tối chuẩn bị phong phú, hơn nữa lại phù hợp khẩu vị của Nguyệt Hiện, quả là người cẩn thận.

Nói đúng ra thì Nguyệt Hiện đã ở đây một thời gian, nhưng cô ấy không hề có ấn tượng. Bây giờ đang nhìn ngắm xung quanh đầy tò mò.

Khí thế của người đẹp toát ra mạnh mẽ khiến Sa Ưng và Đàm Tiếu nghiêm chỉnh hơn không ít. Đến cả Tang Cốt Nê cũng không đem phân bón cây đặt lên bàn như mọi lần. Sáu người vây quanh, không khí có vẻ hòa hợp vui vẻ. Có Tang Cốt Nê đang ngọ ngậy không ngừng dùng Kính Côn Luân chiếu mọi thứ, thứ chiếu nhiều nhất là mặt Bạch Cập.

Tần Thái không hiểu lắm lén hỏi nó: "Sao ngươi cứ chiếu thẳng vào sư thúc vậy?"

Nó chắc chắn đã nghe chuyện của Tang Cốt Nê, đúng lý hợp tình nói: "Ta muốn để hắn nhìn mặt chính hắn."

Nguyệt Hiện nhanh chóng phát hiện cái Kính này thú vị, cô quen biết Bạch Cập đã lâu, nhìn qua nhiều đồ vật cổ quái hiếm lạ. Đương nhiên tính tò mò không hề ít, cô cầm Kính lên nhìn. Tuy nó thống hận Bạch Cập nhưng vẫn đối xử hòa hảo với Nguyệt Hiện. Lúc chiếu mặt cô còn tốt tính phóng hào quang lên cho đẹp.

Nguyệt Hiện cười khanh khách trước sự tinh quái này, yêu thích nó không buông. Cô thích cái gì, Bạch Cập sẽ cho ngay lập tức. Biết thứ này là của Tang Cốt Nê, hắn liền thương lượng dùng thứ khác đồng giá để đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK