Tuy nhiên Ngôn Tiểu Nặc không từ bỏ vẫn tiếp tục thuyết phục anh: “Mặc Tây Quyết, dù sao anh cũng là người từng xa nhà, anh nên biết cảm giác đau khổ khi phải chia ly với người thân, để cho anh ấy quay lại đi”.
Ánh mắt Mặc Tây Quyết lạnh lùng, nỗi cô đơn vương vấn trên hàng mi, nhìn chăm chằm vào cô một lúc rồi cười lạnh, một câu cũng không nói.
Anh đứng dậy khỏi bồn tắm, thuận tay cầm lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người, đi ra khỏi phòng.
Cơ thể vẫn còn được dòng nước ấm áp lướt qua, tay cô nắm chặt lấy thành bồn tắm, đốt ngón tay trắng bệch, song gương mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng bệch.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy như cứ tiếp tục ngâm trong đó thì da cô sẽ nát hết, cô giơ tay tắt vòi nước, đứng lên.
Vừa rời khỏi làn nước nóng, người cô liền cảm thấy một luồng lạnh giá, cô vội vàng lấy chiếc khăn tắm to nhất, dày nhất bọc lấy người, rồi mặc áo tắm ra bên ngoài.
Lúc mở cửa đi ra ngoài, Mặc Tây Quyết sớm đã rời đi rồi.
Chiếc áo choàng tắm màu đen của anh vẫn vất trong giỏ quần áo, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy một trận choáng váng trong đầu, khiến cô rùng mình một cái.
Vừa sờ lên trán, không ngờ lại nóng ra rồi.
Ngôn Tiểu Nặc không còn nghĩ được thứ gì nữa, mở chiếc tủ đầu giường, tìm một viên thuốc hạ sốt, uống một cốc nước lớn rồi mới nằm xuống.
Chăn vốn dĩ vẫn còn ấm áp, dường như còn giữ được hơi ấm cơ thể của hai người, cô lấy chăn cuộn hết vòng này đến lớp khác, vậy mà vẫn lạnh đến phát run.
Có lẽ vì tác dụng của thuốc, dường như có một luồng lửa lan ra toàn thân cô từ trên xuống dưới, cánh tay cô từ từ thả chăn ra, đôi lông mày nhíu chặt cũng từ từ thả lỏng, trâm trầm thiếp đi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, tóc đã bị mồ hôi làm cho ướt nhép, cô cảm thấy chiếc chăn đang đắp trên người mình cũng ướt sũng rồi.
Lúc ngủ cảm thấy rất nóng, lúc tỉnh lại lại cảm thấy có chút lạnh lạnh.
Nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn rất nhiều rồi, trong phòng lớp rèm cửa dày dặn được kéo kín lại, cô cũng không biết được hiện tại là lúc nào, với lấy điện thoại xem xét.
Điện thoại có một cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn.
Cuộc gọi nhỡ là của Phó Cảnh Dao gọi tới, cô ấy thấy Ngôn Tiểu Nặc không nhận điện thoại thì phải gửi tin nhắn hỏi cô cảm cúm đã khỏi chưa.
Tin nhắn còn lại là của Lục Đình, báo cho cô là anh ấy đã đến Mĩ rồi, bảo cô không cân lo lắng.
Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có bốn chữ: Đã đến, đừng lo.
Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt điện thoại, một tay chống lên trán mình, thì ra cô chẳng làm được gì, không thể thay đổi được điều gì.
Cô chỉ có thể trả lời một câu biết rồi, sau đó thì đặt điện thoại sang một bên, đứng lên đi tắm.
Tắm xong, cô lại muốn đi nhà bếp nấu chút cháo thanh đạm.
Vừa từ trong phòng ngủ đi ra, cô nhìn thấy ở nhà bếp thân hình cao lớn của người kia, đi rõi đã quay lại.
Mặc Tây Quyết vừa xem hướng dẫn nấu trên điện thoại, vừa lấy gạo, sau đó cho nước và gạo vào nồi trực tiếp đặt lên nấu cháo.
Anh đột nhiên quay đầu, nhìn thấy cô.
Gương mặt anh tuấn tuyệt thế chớp mắt trở nên không tự nhiên, nhẹ ho một tiếng nói: “Anh đói rồi, nấu cho anh ăn, em đừng có nghĩ nhiều”.
Ngôn Tiểu Nặc nghe những câu nói đi trái với lòng mình của anh, hàng mi khẽ run run, đi vào trong nhà bếp.
“Ê, Ngôn Uyển Cừ, em vào đây là gì?” Mặc Tây Quyết,đứng chặn lấy cửa vào nhà bếp, từ trên cao nói xuống. “Bổn thiếu gia cảnh cáo em, không được vào nhà bếp”.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Em đói rồi, làm chút gì ăn”.
“Hứ”. Mặc Tây Quyết lạnh hứ một tiếng, “Nhà bếp bé quá, chỉ có thể chứa một mình anh”.
Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa phụt ra, gian bếp này còn to hơn phòng khách nhà Ngôn Uyển Cừ có biết không hả? Anh còn chê nhỏ?
“Anh lui ra, em phải nấu cơm ăn”. Ngôn Tiểu Nặc nhíu mày nói.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nói: “Xin anh đi, anh sẽ cho em ăn.
Ngôn Tiểu Nặc nghẹo đầu sang một bên, nắm lấy tay anh cần xuống.
“Ôi”. Mặc Tây Quyết đau đến mức nhíu chặt mày lại, “Em cầm tinh con chó à?”
Sau đó thì anh liền cảm thấy cánh tay bị cắn càng đau hơn.
Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng nhả ra, lạnh lùng nói, “Không có cơm ăn thì gặm chân giò cũng không tôi”. Nói rồi cô chẳng thèm quan tâm sắc mặt đột ngột biến đối của Mặc Tây Quyết, vô cùng phóng khoáng quay người về phòng ngủ.
“Ngôn Uyến Cừ, gan em lớn lắm, còn dám nói anh là lợn!” Mặc Tây Quyết vừa nhìn vết răng trên tay, vừa gào lên với cô.
Ngôn Tiểu Nặc trả lời anh bằng một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Mặc Tây Quyết càng tức hơn, anh lái xe đi lái đến nửa đường thì lại quay lại, chính vì sợ cô ấy đói, còn đích thân xuống bếp nấu cháo, cô ấy lại đối xử với anh như thế này?
Anh còn chưa tính sổ với cô, mà cô dám giúp Lộ Đình cầu xin, còn tức giận với anh.
Đúng là tạo phản rồi!
Mặc Tây Quyết bước từng bước lớn đến cửa phòng ngủ, kéo lấy tay nắm cửa, đôi mày lưỡi mác chớp mắt nhíu càng chặt, “Ngôn Uyển Cừ, em mở cửa cho anh! Không ngờ em còn dám khóa trái cửa!”
Ngôn Tiểu Nặc dúi đầu vào chăn, cắn chặt răng không nói gì, cô kiên quyết không đếm xỉa đến anh, cái tên bụng dạ hẹp hòi lại còn khó thuyết phục này.
Mặc Tây Quyết nắm lấy tay năm cửa, thử mở mấy lần nhưng đều không thể mở được, anh tức đến mức đi vòng vòng tại chỗ đến mấy vòng, lấy điện thoại gọi Duy Đức mang chìa khóa đa năng tới.
Anh cho rằng cô không dám và cũng sẽ không nhốt anh ở bên ngoài, vì thế anh trước nay không hề mang theo chìa khóa đa năng bên người, nhưng không ngờ hôm nay lại không hề có phòng bị trước bị cô nhốt ở bên ngoài như thế này.
“Ngôn Uyển Cừ, em được lắm!" Mặc Tây Quyết tức đến đá cửa.
Cánh cửa gỗ đỏ kiên cố vững chắc bị anh đá đến chấn động một chút, Ngôn Tiểu Nặc vẫn ôm chặt lấy chăn bông, nhắm tịt mắt nhất quyết không lên tiếng.
Sau khi quản gia Duy Đức vội vàng mang chìa khóa đa năng tới, cũng thấp thỏm lo sợ mà rời đi, thực sự không thể để lửa giận của hai con người này hất lên người mình.
Mặc Tây Quyết mạnh mẽ xoay chiếc chìa khóa đa năng, cánh cửa phòng ngủ lập tức mở ra, Mặc Tây Quyết tiến lên phía trước lật chăn của cô.
Mái tóc đen nhánh lòa xòa rối tung lên, cô vẫn giữ nguyên tư thế cuộc tròn, Mặc Tây Quyết lại vất chăn lên người cô ấy như cũ, lạnh lùng nói: “Em nghe đây, anh sẽ không bao giờ để Lục Đình quay lại, dù em có ầm ĩ với anh, thì anh cũng sẽ không để cho anh ta quay lại!”
Mỗi câu nói như một nhát doi da quất lên người cô, cô không kìm được mà run rẩy.
Nhìn cô không có chút phản ứng nào, ngữ khí Mặc Tây Quyết càng lạnh lùng, “Cháo hầm xong rồi, em tự đi ăn đi, còn để anh nhìn thấy em vì Lục Đình mà làm bản thân bị ốm, thì dù anh ta có ở Mĩ thì anh cũng vẫn sẽ xử lý anh ta”.
Ngôn Tiểu Nặc không nhịn nổi nữa, lập tức lật chăn ngồi dậy, lạnh lùng gào lên với Mặc Tây Quyết: “Mặc Tây Quyết, anh là cái đồ không thể thuyết phục”.
“Anh chính là không thể thuyết phục đấy, em làm gì được nào?” Mặc Tây Quyết ném chiếc chìa khóa trong tay xuống đất, “Ngôn Uyển Cừ, anh cảnh cáo em, đừng có lấy tình cảm của anh dành cho em để thử thách lòng kiên nhẫn của anh!”
Ngôn Tiểu Nặc tức đến mức chộp lấy gối trên giường ném về phía anh.
Mặc Tây Quyết dễ dàng tóm được chiếc gối đột nhiên bay tới ấy, vất xuống đất, ánh mắt mạnh mẽ tràn đầy lửa giận của cô đâm sâu vào trái tim anh.
Không còn một chút tâm trạng để tiếp tục nữa, chủ đề nói chuyện của cô và anh cứ luôn xoay quanh một người đàn ông khác, Mặc Tây Quyết cảm thấy sự kiên nhẫn của bản thân đã đạt đến đỉnh điểm rồi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo anh rời đi đầu cũng không ngoảnh lại, nỗi đau trong lòng khó mà diễn tả được bằng lời, sao lúc nào anh ấy cũng như thế, nhất quyết không tin tưởng cô, không chịu nghe cô nói rõ ràng?
Nước mắt không thể ngăn được cứ thế tuôn ra khỏi hốc mắt, cô lấy hai tay ôm lấy mặt, nước mắt từ kẽ tay chảy xuống.
Khóc mệt rồi, cũng đói rồi, cô đi ra phòng ăn, bát cháo trắng đặt ở đó đã nguội ngắt rồi, chỉ là để ở đó lâu quá, cháo đã kết lại thành một khối rồi.
Ngôn Tiểu Nặc múc một bát cháo khác, ăn một miếng.
Đây không thể gọi là nấu cháo được, cho nhiều nước quá, chỉ có thể gọi là cháo loãng, Mặc Tây Quyết muốn cùng cô ăn sao?
Bởi vì cô còn thấy anh mua về bánh màn thầu sữa, mặc dù cũng đã nguội thành bánh màn thầu đá rồi.
Anh đối tốt với cô, cô đều biết cả, nhưng tại sao anh không chịu lắng nghe cảm nhận của cô chứ?
Dù là một câu thôi cũng tốt.
Ngày mai là Tết Nguyên Đán, tối nay là tiệc rượu của tập đoàn Đế Quốc, trước đó anh còn đồng ý với cô là sẽ cùng đến dự tiệc.
Nhưng hôm nay, anh đã sớm dứt áo ra đi, chỉ để lại cô một mình ở cái biệt thự to tướng này ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngồi đó.
Điện thoại bỗng nhiên rung động, Ngôn Tiểu Nặc nhìn, là một tin nhắn trên weibo.
Cô vuốt màn hình đế xem, là tin nhản Phó Cảnh Dao gửi cho cô, nội dung tin nhắn là anh C người thây nổi tiếng của Giản Minh, ngày 2 tháng 1 sẽ đến đây mở một buổi gặp mặt người hâm mộ, hiện tại có thể giật vé rồi!
Ngôn Tiểu Nặc và Phó Cảnh Dao đều là người hâm mộ cuồng nhiệt của anh C, vừa nghe thấy anh C đến, cô chớp mắt đã quên hết chuyện khiến đầu óc không vui vừa rồi, hứng phấn đến mắt sáng rực lên.
Vội vàng trả lời tin nhắn của Phó Cảnh Dao: Chúng ta,cùng giật, cố gắng giật lấy hàng đầu tiên, nếu giật được nhiều thì có thể bán cho người khác nữa.
Phó Cảnh Dao trả lời đương nhiên là chắc chắn rồi. Nhóm người hâm mộ anh € ở Trung Quốc rất đông, Ngôn Tiểu Nặc quyết định làm như thế thì chắc chắn làm thế nào cũng không thể lỗ được.
Chỉ có một điều, thời gian giật vé là một tiếng đồng hồ, cũng là mười giờ tối ngày hôm nay.
Nếu tối nay cô đi dự tiệc rượu của tập đoàn Đế Quốc, thì rất có khả năng cô sẽ bỏ lỡ mất cơ hội lần này.
Dù sao thì đêm nay Mặc Tây Quyết cũng sẽ không tới, cô cũng không có tâm trạng nào mà đi ngủ, đã thế thì giật vé cho rồi.
Ngôn Tiểu Nặc từ đầu đến cuối không hề cảm thấy mình đã làm sai điều gì, cô không thích vì nguyên nhân của bản thân mà liên lụy đến người khác, cô càng cảm thấy rằng cô không hề vì Lục Đình mà phản bội lại Mặc Tây Quyết.
Từ nhỏ đã không có bố mẹ, cô khát khao một gia đình hoàn chỉnh, khát khao có một ngày được cùng bố mẹ mình đoàn viên.
Lúc đầu cô cảm thấy bố mẹ của Lục Đình rất vô tình, lúc còn nhỏ như thế mà Lục Đình đã bị bố mẹ để một mình trong Liên Sơn, một mình dưỡng bệnh, trước nay cô chưa từng nhìn thấy vợ chồng nhà họ Lục đến thăm con trai.
Nhưng ngày hôm qua, ánh mắt oán hận của bà Lục và biểu cảm mất kiên nhẫn của Lục Thư Bình đã khiến cô cảm thấy thật ra vợ chông nhà họ Lục cũng quan tâm con trai mình, việc đó đã làm lay động suy nghĩ ban đầu của Ngôn Tiểu Nặc.
Từ từ sắp xếp rõ ràng mạch suy nghĩ của mình, Ngôn Tiểu Nặc thở ra một hơi thật dài, bản thân không hề sai, dù cho Mặc Tây Quyết có tức giận với cô như thế nào đi nữa, cô cũng tuyệt đối không thay đổi suy nghĩ của mình.