Nhưng Ngôn Tiểu Nặc vẫn nhìn anh như vậy, một chút ý nghĩ nhận sai cũng không có.
Lông mày lưỡi mác của Mặc Tây Quyết nhíu lại, bàn tay đang chống trên tường đập mạnh xuống một cái, bàn tay còn lại đang nắm tay Ngôn Tiểu Nặc đẩy cô sang một bên.
Ngôn Tiểu Nặc bị đẩy đến loạng choạng, cũng may bám được vào thành cửa số mới có thể đứng vững, nước mắt suýt chút nữa thì trào ra.
“Ngôn Uyến Cừ, em gan dạ lắm!” Mặc Tây Quyết ném xuống một câu, quay người rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc đỏ mắt nhìn theo bóng dáng rời đi của anh ấy, một mình cô đau buồn bi thương đứng ở đó, qua một hồi lâu, cô mới quay lại chỗ thang máy lúc trước.
Đi thang máy xuống lầu, đã đến trưa rồi, nắng chói chang, chiếu lên chiếc váy dài màu tím của cô, lấp lánh ánh sáng.
Tài xế Lý thấy cô đi ra thì ấn liền hai nhát còi, nói cho cô biết vị trí đỗ xe, Ngôn Tiểu Nặc liền đi về phía chiếc xe, lên xe.
“Tài xế Lý, chú có nhìn thấy Mặc Tây Quyết không?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hỏi tài xế Lý.
“Cô nói tổng giám đốc à, anh ấy sớm đã rời đi rồi”. Giọng nói tài xế Lý rất nhỏ, “Sắc mặt tổng giám đốc rất đáng sợ”.
Hàng mi dài của Ngôn Tiểu Nặc khẽ run, hỏi: “Anh ấy đi thế nào? Có người đến đón anh ấy hay là?”
Tài xế Lý nói: “Tổng giám đốc anh ấy tự lái xe đi rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, Mặc Tây Quyết tức đến mức đó làm sao có thể bình tĩnh mà lái xe được chứ, cô vội vàng hỏi: “Chú có nhìn thấy anh ấy đi về hướng nào không?”
Tài xế Lý có chút khó xử: “Tổng giám đốc lái xe nhanh quá, tôi, tôi cũng không nhìn rõ, anh ấy không để tôi lái xe đưa anh ấy đi”.
Tim Ngôn Tiểu Nặc trong chớp mắt nhấc lên rất cao, nhưng cô đi đâu tìm Mặc Tây Quyết chứ?
Cô lấy điện thoại ra, muốn gọi điện cho anh ấy, nhưng hiện tại có lẽ Mặc Tây Quyết đang lái xe, cô gọi điện cho anh, anh bắt mát có khi càng nguy hiểm?
Mặc dù Ngôn Tiểu Nặc biết xe của Mặc Tây Quyết rất tốt, nhưng cô vẫn không dám.
Điện thoại được nhấc lên rồi lại đặt xuống, lại nhấc lên rồi lại đặt xuống.
Trong thời gian lưỡng lự thì cô đã về đến biệt thự Hằng An.
Ngôn Tiểu Nặc vừa xuống xe thì lập tức chạy về phía biệt thự, mở cửa phòng, nhưng lại phát hiện Mặc Tây Quyết căn bản không hề quay lại.
Biệt thự lạnh lẽo, trong giỏ quân áo vẫn còn chiếc áo ngủ bằng lụa mà sáng nay Mặc Tây Quyết thay ra.
Anh không quay về thì đã đi đâu chứ?
Cô rất hối hận bản thân đã nói ra những lời tuyệt tình như thế, nhưng trong tình huống như vậy, cô lại không thể nói ra bất cứ lời nhận lỗi nào.
Cảm thấy lục phủ ngũ tạng của bản thân đều quấn vào với nhau, cô cuối cùng không muốn đợi nữa, cô muốn đi tìm Mặc Tây Quyết.
Vừa mở cửa ra, thì thấy bên ngoài đỗ một chiếc xe bảy chỗ, phía sau xe còn đỗ một chiếc xe chở hàng lớn.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩn người nhìn người đeo găng tay trắng bước xuống từ chiếc xe bảy chỗ, một đội chuyển nhà đội mũ vàng tiến đến phía cô.
“Các anh làm gì thế?” Ngôn Tiếu Nặc hỏi người đội trưởng đi đầu.
Người đội trưởng rất khách sáo nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Làm cô Ngôn phải không? Tổng giám đốc Mặc điều chúng tôi đến để chuyển đồ của anh ấy đi”.
Ngôn Tiểu Nặc trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi: "“Chuyển...đồ của anh ấy?”
“Phải, tống giám đốc Mặc nói, tất cả đồ của anh ấy đều phải chuyển đi”. Người đội trưởng đứng giải thích với cô.
Ngôn Tiểu Nặc không muốn làm khó người ta, nên cô chỉ có thể nghiêng người nhường đường.
Đội chuyển nhà chuyển đi hết tất cả quần áo và vật dụng của Mặc Tây Quyết, một thứ cũng không để lại, bao gồm cả bàn chải đánh răng điện để trên bồn rửa mặt.
Mặc Tây Quyết muốn rời khỏi nơi đây một cách triệt để, rời khỏi nơi anh đã từng ở.
Mỗi món đồ mà những người này lấy đi, Ngôn Tiểu Nặc liền cảm thấy như tìm mình bị cắt mất một mẩu, lúc cuối cùng cửa bị đóng lại, cô ngẩn người nhìn chiếc giỏ quần áo ở phía trước mặt.
Chiếc áo ngủ băng lụa đen anh mặc sáng nay cũng bị lấy đi.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trái tim cô cũng bị lấy đi mất rồi, cô đột nhiên ngã xuống chiếc giường ở phía sau, cảm thấy đất trời như đảo điên, trong đầu vang lên những tiếng ù ù.
Đâu đã nặng như một tảng đá, cảm giác choáng váng khiến cô rất nhanh sau đó mất đi ý thức.
Ngôn Tiểu Nặc ở trong biệt thự ngủ một ngày, đến tối mới tỉnh lại, mồ hôi đã khiến quần áo trên người tôi ướt sũng, cô vật lộn đứng dậy khỏi giường, sờ sở trán, lại sốt rồi.
Cô cởi bỏ quần áo ướt mồ hôi trên người, uống thuốc rồi lại cuộn chăn ngủ.
Mặc Tây Quyết từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, bao gồm cả ngày thứ hai, Ngôn Tiểu Nặc tự uống thuốc, tự ngủ, tự nấu cháo.
Anh ấy không đến nữa, dường như, anh ấy thật sự rời khỏi thế giới của cô, sẽ không quay lại nữa.
Ngày nghỉ thứ ba của Tết Nguyên Đán rất nhanh thì đã kết thúc, mấy ngày tiếp theo đó thời tiết vô cùng tốt, trường đại học S bắt đầu tố chức hội thể thao.
Sau lễ khai mạc thì bắt đầu các cuộc thi đấu.
Phó Cảnh Dao báo danh chạy cự li ngắn 50m, Ngôn Tiếu Nặc đứng ở bên cạnh đường chạy cổ vũ cho Phó Cảnh Dao.
Chạy cự li ngắn 50m chủ yếu là dựa vào lực bứt phá, sau tiếng súng, Phó Cảnh Dao như một cơn gió lướt qua trước mặt Ngôn Tiểu Nặc.
Miệng cô bất giác hét lên: “Phó Cảnh Dao cố lên!”
Cô chỉ hét hai câu, sau đó thì Phó Cảnh Dao đến được đích, không ngờ là vẽ nhất.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng chạy đến vạch đích, đưa nước và khăn cho Phó Cảnh Dao, sau đó khoác áo lông vũ cho cô ấy.
Gương mặt nhỏ nhắn của Phó Cảnh Dao lấm tấm mồ hôi, cô lau khô mồ hôi, uống hai ngụm nước, nhìn Ngôn Tiếu Nặc cười nói: “Cậu ấy, bình thường nên luyện tập nhiều vào, cậu nhìn cậu xem, mặt trắng đến mức này!”
Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng cười cười: “Mình đâu có yếu đuổi như cậu nói?”
“Tập luyện nhiều có thể phòng ngừa cảm cúm”. Phó Cảnh Dao vừa đi vừa nói, “Lúc ở Mĩ, mình cũng thường xuyên tham gia hội thể thao, tý việc này sao làm khó tớ được”.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nói: “Cảnh Dao, trước đây cậu thường xuyên tham gia à? Cậu lợi hại thật đấy”.
Phó Cảnh Dao cười cười, trong nụ cười mang theo một loại đắng chát, “Một mình ở Mĩ, tớ không muốn suốt ngày ở trong kí túc xá, đi tham gia mấy hoạt động cũng tốt mà.
Ngôn Tiểu Nặc không hiểu cái cảm giác ấy là cảm giác như thế nào, chỉ là cô luôn cảm thấy Phó Cảnh Dao như một bông hoa rực rỡ, là mặt trời, cô chưa từng nhìn thấy nụ cười như thế của Phó Cảnh Dao.
Cô nắm lấy tay Phó Cảnh Dao, dịu dàng an ủi: “Nhưng hiện tại cậu đã về nhà rồi, không cần biết mọi người bận như thế nào, thì mọi người vẫn có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, vẫn tốt hơn so với cậu ở Mĩ một mình, muốn gặp mọi người thì cũng khó..
Phó Cảnh Dao nghe những lời quan tâm ấm áp của Ngôn Tiểu Nặc, nụ cười thoải mái hơn nhiều, “Cậu đúng là biết an ủi người khác”.
Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp mắt, “Mấy ngày hội thể thao này đều được nghỉ, chạy cự li ngắn của cậu cũng kết thúc rồi, nghĩ xem đi đâu chơi nhỉ?”
Phó Cảnh Dao nghĩ ngợi, cuối cùng từ chối, “Uyến Cừ, hai ngày này tớ còn có chút việc, không đi chơi được rồi”.
“Hả?” Ngôn Tiếu Nặc thực sự kinh ngạc, Phó Cảnh Dao trước nay tính cách rất hoạt bát, nghe đến chơi là vui mừng ra mặt, hôm nay làm sao thế?
Phó Cảnh Dao nhìn bộ dạng kinh ngạc của Ngôn Tiểu Nặc, cười cười với cô, rồi rời đi.
Dưới cây ngô đồng, Phó Cảnh Dao mặt lên người chiếc áo khoác lông vũ màu xanh nhạt, rồi đần dần đi xa.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo bóng hình Phó Cảnh Dao, cô cảm thấy Phó Cảnh Dao nhất định có tâm sự gì đó, khiến cô không có cả tâm trạng đi chơi.
Cô nghĩ đến trước đây còn đang làm quà tặng cho Phó Cảnh Dao, phần quà ấy cứ ngắt quãng làm, đến giờ vẫn chưa hoàn thành.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, đồng ý tặng quà cho người ta, mà kéo dài quá lâu thì cũng không tốt.
Cô trở về biệt thự Hằng An, từng chút từng chút tiếp tục làm quà tặng Phó Cảnh Dao.
Điêu khắc, vốn là một việc yêu cầu tỉ mỉ, cô bị sốt đến hôm qua mới hạ, hôm nay lại làm cái việc hao tổn tinh thần này, thể lực rất nhanh thì lại cạn kiệt rồi.
Ngôn Tiểu Nặc cắn răng hoàn thành đến nhát dao cuối cùng, đặt dao xuống, sau đó bắt đầu kiểm tra trên thành phẩm có chỗ nào còn xót hay không.
Cô dùng tay mân mê rất nhiều lần, cảm thấy tất cả đều rất mượt mà rồi mới dừng tay, đem bức tượng điêu khắc nhỏ đặt vào chiếc hộp nhỏ sớm đã được chuẩn bị sẵn.
Phó Cảnh Dao nhất định sẽ rất thích.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn bức tượng điêu khắc cười nhàn nhạt, cô còn nhớ lại, rất lâu rất lâu trước đây Mặc Tây Quyết từng nói với cô, anh muốn cô tặng cho anh một món quà tự tay làm.
Cô thiết kế vương miện cho hoàng hậu Olina, cô điêu khắc một bức tượng búp bê Babie, nhưng cô vẫn chưa làm gì cho Mặc Tây Quyết cả.
Ngôn Tiểu Nặc nhớ lại buổi tối ngày sinh nhật ấy, chiếc khinh khí cầu to lớn ấy, trận tuyết nhỏ ấy, mặt đất trải đầy hoa hồng, trong không trung đốt một tiếng đồng hồ pháo hoa, còn khoảnh khắc lúc anh tái mét ngã vào lòng cô.
Bất giác, nước mắt đã làm ướt hai má cô.
Nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, từng viên từng viên một, lại giống như vòi nước chưa vặn chặt, từng giọt từng giọt, không có hồi kết.
Có trời biết trong hai ngày này lúc cô bị ốm đến mơ mơ hô hồ, hoặc là bản thân không thể ngủ được, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, chảy bao nhiêu nước mắt.
Mặc Tây Quyết lúc này đang làm gì chứ?
Anh đang ở văn phòng xử lý công việc, hay là đang họp? Hoặc là, anh...
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ không ra, anh đã rời khỏi nơi đây hai ngày rồi, cô lại không thể nghĩ ra được hiện tại anh đang làm gì.
Từ trước đến nay, anh đều đuổi theo bước chân của cô, cô đi tới đâu, anh theo tới đó, đã vô số lần cô muốn rời khỏi anh, vô số lần nghĩ rằng nếu anh rời xa cô, thì đó là một việc tốt biết mấy.
Lần này cô tự do rồi, điều mà cô vẫn luôn lo lắng, cái bí mật khiến cô lúc nào cũng bất an ấy vĩnh viên cũng không ai biết được nữa.
Nhưng thực tế lại không như thế, thực tế là, cô không hề có bất cứ cảm giác nhẹ nhõm nào, ngược lại trong lòng cảm thấy như có tảng đá đè càng nặng hơn.
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay lau nước mắt trên mặt, lấy điện thoại ra gọi cho Mặc Tây Quyết.
Âm thanh trong điện thoại, chỉ kêu lên một tiếng thì liền bị tắt máy.
Đây là lần đầu tiên Mặc Tây Quyết nhìn thấy điện thoại cô gọi tới, liền tắt máy rồi vất điện thoại sang một bên, tiếp tục xem tập tài liệu trong tay.
“Tổng giám đốc”.
“Vào đi, hôm nay cô ấy đã làm những gì?”
“Tổng giám đốc, cô Ngôn hôm nay chỉ tham gia hội thể thao, hiện tại vẫn đang ở biệt thự Hằng An”.