Sau đó, cả toà thành đều biết ông chủ và bà chủ mới trở về chưa được một tháng đã cùng nhau mất tích.
Sau đó nữa, cả Tập đoàn Đế Quốc đều biết Tổng giám đốc đi tìm Phu nhân Tổng giám đốc, để lại Mặc Tây Thần và bà Toàn Cơ bận đến sứt đầu mẻ trán, một người xử lý chuyện công ty, một người lo liệu chuyện toà thành.
Cuối cùng cả thế giới đều biết người cưng chiều vợ bậc nhất Mặc Tây Quyết đã không thấy đâu nữa.
Nước S.
Hoàng hậu Olina siết chặt tờ báo vừa cầm lên, bắt đầu dạy dỗ con trai lớn của mình: “Con cứu Tiểu Nặc sao không nói với Mặc Tây Quyết một tiếng?”
Hoàng tử Carter thật sự cực kỳ uất ức, vẻ mặt uất ức kia đã sắp đâm thủng trời rồi: “Ai ngờ tín hiệu dưới lòng đất lại tệ thế chứ? Vụ nổ kia làm sập thông đạo dưới lòng đất rồi, con đi vòng vòng bên trong hơn cả tháng mới ra ngoài được đó.
Tốt xấu gì anh ta cũng là Hoàng tử của một nước lại sống dưới đất như con chuột, thật sự là bi thảm mà.
Nếu không phải vì tự mình thăm dò tài nguyên của nước S, anh ta cần thiết làm vậy ư?
Bây giờ thì hay rồi, Ngôn Tiểu Nặc nằm trên giường, Mặc Tây Quyết thì không biết đi đâu, cho dù anh ta muốn gửi tin cũng không tìm thấy người. “Mẹ, con có một cách!” Hoàng tử Carter xung phong nhận việc, thật ra là muốn lấy công chuộc tội.
Hoàng hậu Olina liếc anh ta một cái: “Nói!” “Không bằng cứ nói Ngôn Tiểu Nặc muốn kén rể, như thế Mặc Tây Quyết mà biết không phải sẽ chạy tới sao?” Hoàng tử Carter đắm chìm trong biện pháp tuyệt vời của mình.
Lại bị Hoàng hậu Olina vỗ một cái vào đầu.
Bà chỉ Ngôn Tiểu Nặc trên giường: “Con chắc là con bé như vậy có thể kén rể à?"
Cả người Ngôn Tiểu Nặc quấn chặt như xác ướp, tóc cũng bị cắt hết, nếu không phải bản điện tim còn hiển thị nhịp tim yếu ớt của cô thì thật sự đã trở thành xác ướp rồi.
Hoàng tử Carter ngậm miệng lại.
Hoàng hậu Olina đi hai vòng trong căn phòng lớn: “Không nói không được, Carter, con lấy tên mẹ mời Trình Tử Diễm đến, sau đó lấy danh nghĩa của nước S tuyên bố bây giờ Ngôn Tiểu Nặc đang ở Hoàng cung
Hoàng tử Carter lập tức đi làm theo.
Ngày hôm sau Trình Tử Diễm vội vàng chạy đến, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc nằm trên giường thì suýt chút hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau nữa Mặc Tây Quyết đã đến, nhưng thấy Ngôn Tiểu Nặc nằm trên giường, anh cũng không ngất xỉu mà cứng rắn cho Carter một nắm đấm.
Hoàng tử Carter ôm bụng, còn uất ức hơn trước đây: “Mặc Tây Quyết, là tôi cứu vợ anh đấy!” “Nhưng anh còn muốn vợ tôi kén rể. Mặc Tây Quyết nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho anh một quyền là nhẹ rồi đấy.”
Hoàng tử Carter cực kỳ oan ức, không phải vì anh ta muốn Mặc Tây Quyết có thể xuất hiện sớm một chút sao?
Tuy ý kiến và cách làm của mẹ anh ta đáng tin hơn, nhưng không thể vì vậy mà phủ nhận công lao của anh ta mà.
Hoàng tử Carter không biết là vì anh ta cứu Ngôn Tiểu Nặc, nếu không nắm đấm này sẽ chẳng nhẹ vậy đâu. Hoàng hậu Olina kêu Hoàng tử Carter đi nghỉ ngơi, bà thì cùng đợi Ngôn Tiểu Nặc tỉnh lại với Mặc Tây Quyết. Theo lời của Trình Tử Diễm, tình trạng của Ngôn Tiểu Nặc rất không lạc quan.
Vì uy lực của vụ nổ kia thật sự quá lớn, nội tạng của cô đã bị xung kích không nhỏ, đang bị xuất huyết với mức độ khác nhau. “Cần cháu làm gì?” Phản ứng của Mặc Tây Quyết cực kỳ bình tĩnh.
Chỉ cần cô còn sống, chỉ cần cô có hy vọng khoẻ lại, cho dù có thể nào, Mặc Tây Quyết cũng sẽ đi hoàn thành.
Trình Tử Diễm bình tĩnh nói: “Đợi.
Thuốc thang tốt nhất và bác sĩ giỏi nhất đều tập trung trong Hoàng cung này rồi, không cần Mặc Tây Quyết phí tâm phí sức thêm làm gì.
Điều anh phải làm chính là đợi một hy vọng xa vời kia xuất hiện.
Mặc Tây Quyết thật sự làm theo lời Trình Tử Diễm, cuộc sống của anh mỗi ngày cực kỳ có quy luật, trời sáng thì thức dậy, hoặc là đợi bên giường Ngôn Tiểu Nặc, hoặc là trò chuyện với cô.
Ăn, ngủ cũng rất theo quy luật, anh không muốn lúc cô tỉnh lại sẽ nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ của mình.
Như vậy cô sẽ đau lòng, tự trách, khó chịu
Anh không muốn cô xuất hiện những cảm xúc tiêu cực này, vì thế đến ngày thứ tư, quản gia Duy Đức tự mình hộ tổng Mặc Ngôn đến Hoàng cung nước S.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn cực kỳ đẹp trai đáng yêu còn trắng ngần, vừa mới đến Hoàng cung đã trở thành đứa bé được mọi người cưng chiều.
Hoàng hậu Olina ôm cậu bé vào lòng hôn rồi lại hôn: “Sao lại có một đứa nhỏ xinh đẹp như thế chứ.”
Bạn nhỏ Mặc Ngôn rất lễ phép chào hỏi mọi người, sau đó đi tìm ba mẹ cậu.
Lúc nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc, cậu bé gần như sắp bật khóc, nhưng vẫn cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống. Mẹ từng nói, nam tử hán không thể dễ dàng rơi nước mắt.
Mặc Tây Quyết duỗi tay với con trai: “Tới đây.” Bạn nhỏ Mặc Ngôn “bịch bịch bịch” chạy vào lòng Mặc Tây Quyết, ôm anh thật chặt. "Ba." Giọng nói của cậu bé cực kỳ uất ức.
Mặc Tây Quyết vỗ nhẹ lưng con trai, vỗ về cảm xúc của cậu bé.
Một lát sau, Mặc Ngôn dần bình tĩnh lại, nằm trong lòng Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc trên giường. “Khi nào mẹ mới tỉnh ạ?”
Mặc Tây Quyết dịu dàng đáp: “Nhanh thôi.”
Mặc Ngôn không biết “nhanh thôi” là ý gì, cậu bé bèn đi hỏi Trình Tử Diễm, hỏi Hoàng hậu Olina, mọi người đều trả lời giống Mặc Tây Quyết.
Bọn họ đều tin rằng Ngôn Tiểu Nặc có thể tỉnh lại nhanh thôi.
Vì qua được cửa ải này, tất cả gian khổ giữa cô và Mặc Tây Quyết đều sẽ trôi qua, nghênh đón một happy ending. Suốt ba tháng trôi qua.
Tóc của Ngôn Tiểu Nặc cũng đã dài ra, đen nhánh rực rỡ như lúc đầu, băng gạc rất dày trên người được tháo xuống, làn da nhẵn nhụi hệt như em bé mới sinh.
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn kia cũng trắng trẻo hồng hào, cực kỳ xinh đẹp.
Hoàn toàn khác với ba tháng trước.
Điểm giống nhau duy nhất là, cô vẫn không tỉnh lại.
Mặc Ngôn là trẻ con, ngoài mỗi ngày thăm mẹ, cậu bé còn chạy khắp nơi trong Hoàng cung, chơi đùa với mấy hoàng tử nhỏ công chúa nhỏ kia rất vui vẻ.
Ba tháng này, Trình Tử Diễm ngoài tỉ mỉ chữa trị cho Ngôn Tiểu Nặc cũng tiếp đón rất nhiều chuyên gia, lúc rảnh rỗi sẽ trao đổi tình trạng của Ngôn Tiểu Nặc với các chuyên gia, mong cô có thể tỉnh lại sớm một chút.
Chỉ có Mặc Tây Quyết đã ở trong phòng của Ngôn Tiểu Nặc suốt ba tháng.
Ngay cả Trình Tử Diễm cũng hơi lo, sợ Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa khỏi thì Mặc Tây Quyết đã bị tra tấn đến phát điên.
Ông ấy không biết là Mặc Tây Quyết có thể ở trong một nơi không có bóng tối suốt năm năm, ba tháng này cũng chẳng là gì.
Quan trọng hơn là ở đây có Ngôn Tiểu Nặc.
Báo cáo bản điện tim thật dài ghi lại từng chút về sức khoẻ của Ngôn Tiểu Nặc, cũng ghi chép về Mặc Tây Quyết. Xuân đi thu đến, tuyết đọng dưới chân núi nước Stan rồi lại đọng.
Cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc cũng có chút ý thức tự chủ.
Lông mi thật dài của cô nhẹ nhàng run rẩy, động tác cực kỳ nhỏ, giống như con bướm sắp phá kén mà ra vậy. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Mọi người đều đứng trước giường Ngôn Tiểu Nặc, chờ mong đôi mắt kia mở ra.
Sau mấy ngày cố gắng, Ngôn Tiểu Nặc cũng mở mắt. Sắp một năm, Ngôn Tiểu Nặc nằm trong Hoàng cung nước S đã sắp một năm rồi.
Tuy thế một năm nay Mặc Tây Quyết chăm sóc Ngôn Tiểu Nặc rất cẩn thận, giống như cô chỉ ngủ một giấc rồi thức dậy vậy.
Ngôn Tiểu Nặc chậm rãi làm quen với mọi thứ trước mặt, từ từ điều chỉnh trí nhớ của mình.
Người máy, Vi Vi, vụ nổ.
Cô đau khổ run rẩy.
Mặc Tây Quyết sợ hãi, vội vàng ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc vào lòng, không ngừng an ủi cô: “Ngôn Tiểu Nặc, em đừng sợ, anh ở đây, mọi chuyện đều trôi qua, mọi chuyện đều trôi qua cả rồi.”
Vòng ôm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, còn có giọng nói quen thuộc.
Tất cả chuyện này đều không phải một giấc mơ. Ác mộng, suy cho cùng cũng có ngày tỉnh lại.
Ngôn Tiểu Nặc nâng mắt lên, nhìn Mặc Tây Quyết đang nhìn mình chăm chủ, cô chậm rãi nói: “Mặc Tây Quyết?”
Một năm không nói chuyện, giọng nói của cô khàn khàn khó nghe.
Nhưng Mặc Tây Quyết lại thấy đó là âm thanh hay nhất, cuối cùng anh cũng đợi được rồi, cảm thấy mệt mỏi như chạy một cuộc maraton rất dài, nhưng lại tràn đầy vui mừng.
Ngoài ôm chặt lấy cô, cũng không còn cách nào có thể bày tỏ tâm trạng của anh lúc này nữa.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn cũng bò lên giường, ôm chặt Ngôn Tiểu Nặc gọi một tiếng: “Mẹ. Ngôn Tiểu Nặc nhìn con trai, rõ ràng Mặc Ngôn thay đổi rồi, cao lên rồi, còn cô đã bỏ lỡ điều gì rồi?
Nước mắt không báo trước mà rơi xuống. “Tiểu Nặc, đừng khóc” Hoàng hậu Olina nói: “Cháu ngủ suốt một năm rồi, Ngôn Nhi lớn nhanh, đương nhiên không giống với trước kia.”
Một năm...
Cái này có khác gì người thực vật đâu chứ?
Ngôn Uyển Cừ từng bị cô làm thành người thực vật, mà cô cũng trở thành người thực vật, đúng là
Mặc Tây Quyết mím môi không nói gì.
Trình Tử Diễm họ khẽ một tiếng: “Ngôn Nhi, ra ngoài với ông ngoại, cho ba mẹ con trò chuyện. “Vâng! Tuy bạn nhỏ Mặc Ngôn cũng rất muốn ở lại, nhưng cậu phải nghe lời ông ngoại.
Trình Tử Diễm cúi người bế Mặc Ngôn lên, Hoàng hậu Olina cũng đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cuối cùng Mặc Tây Quyết cũng không nhịn được nữa, hôn lên môi cô.
Cả năm rồi chưa từng hôn cô như vậy, anh nhớ cô đến muốn phát điên.
Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy Mặc Tây Quyết, đáp lại nụ hôn của anh.
Một lúc lâu mới buông nhau ra.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu nói: “Mặc Tây Quyết, Vi Vi chết rồi.” “Anh biết.” Giọng nói của anh rất hờ hững, giống như đó là một người xa lạ vậy.
Tất cả thù hận có thể buông xuống như vậy sao? Cô còn nói thêm: “Mặc Tây Quyết, là em, là em giết Vi
Mặc Tây Quyết trợn to mắt, khó tin nhìn Ngôn Tiểu Nặc.
Cô giết Vi Vi?
Một người yếu ớt như cô, sao có thể giết Vi Vi được? Mặc Tây Quyết vẫn cho rằng Ngôn Tiểu Nặc là may mắn được Hoàng tử Carter cứu, còn Vi Vi thì không may bị nổ chết.
Đây cũng là giải thích của phía chính phủ.
Nhưng sự thật lại là Ngôn Tiểu Nặc giết Vi Vị, điều này khiến Mặc Tây Quyết khó hiểu. Sự khó tin và hoảng hốt của anh khiến tâm trạng vui mừng của Ngôn Tiểu Nặc trở nên sa sút.
Anh không ngờ có ngày mình sẽ không chút nể tình mà giết người đúng không?
Chắc chắn anh cảm thấy Ngôn Tiểu Nặc trong lòng
VI." anh vẫn luôn yếu ớt, không biết bảo vệ mình, không thể tự tay giết kẻ thù vì anh.
Lòng cô cũng từng chút lạnh dần.