Vì đột nhiên phải cùng Mặc Tây Quyết đi Nhật Bản làm cô thao thức cả đêm nên sáng sớm đã tỉnh dậy rồi.
Ngước đầu lên thấy người anh đang ôm chặt lấy cô, đôi mắt vẫn đang say sưa trong giấc ngủ.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đứng dậy, chưa kịp bước xuống giường thì Mặc Tây Quyết mắt hơi mở ra và nói, "Em làm gì vậy?” "Em vào nhà vệ sinh." Ngôn Tiểu Nặc khoác lên mình bộ váy ngủ, "Chà, vừa ra ngoài vẫn còn hơi lạnh."
Mặc Tây Quyết nhìn cô, "Lần sau đi ngủ đừng có uống nhiều nước như vậy, cả đêm vào nhà vệ sinh biết bao nhiêu lần." Gương mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc đỏ ứng lên, "Anh ngủ thêm chút nữa đi, vẫn còn sớm.” Rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Cô cố tình ở trong nhà vệ sinh một lúc, dùng chiếc khăn ướt lau lên mặt, khuôn mặt cô trở lên tinh táo rất nhiều. Cô bước ra rón rén, thật cảm ơn Mặc Tây Quyết vì đã trải một lớp thảm dày ở trong nhà tắm, cô bước đi không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Vì tối qua quá mệt nên Mặc Tây Quyết vẫn còn đang ngủ say, khi cô bước ra ngoài anh không hề biết gì cả.
Ngôn Tiểu Nặc bước tới cửa phòng ngủ rồi bước sang căn phòng ngủ phụ bên cạnh, bổ trí của căn phòng phụ và căn phòng chính khá giống nhau, cửa phụ đều trực tiếp nối với khu vườn nhỏ.
Cô mở cửa của khu vườn nhỏ ra, chạy một mạch ra khỏi vườn và chạy đến cổng chính.
Một chiếc xe ô tô đang đậu ở trước cổng, Phó Cảnh Dao thấy cô chạy tới, lập tức mở cửa xe cho cô và che miệng đang ngáp ngủ của cô lại: "Uyen Cừ, sớm như vậy cô muốn đi đâu chứ?” "Giúp tôi tìm một chỗ để trốn trước đã." Ngôn Tiểu Nặc nói, "Chúng ta mau đi thôi." “Điệu bộ hiện giờ của cô trông rất giống bỏ nhà ra đi vậy." Phó Cảnh Dao tò mò, "Nhà cô ở biệt thự Hằng An này sao?" “Ừm.” Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, "Tóm lại tôi phải tránh một thời gian đã rồi tính tiếp." "Được rồi, cô yên tâm" Phó Cảnh Dao nở một nụ cười trấn an cô, "Chúng ta đi đến trường đại học S" "Á?" Ngôn Tiểu Nặc giật mình, "Đến trường đại học S làm vậy?" gì “Ở đó có ký túc xá có thể ở!” Phó Cảnh Dao lắc chùm chìa khoá trong tay và nói, “Ba mẹ cô chẳng có lẽ sẽ đến trường học để làm to chuyện ở đó chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu tán thành, "Đúng vậy, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, Cảnh Dao, cô thật thông minh” Phó Cảnh Dao đắc ý cười lên, rồi sai người trực tiếp lái xe đến cửa của toà nhà ký túc xá.
Lúc Ngôn Tiếu Nặc vừa bước vào ký túc xá thì cũng là lúc Mặc Tây Quyết phát hiện ra cô đã bỏ chạy.
Cơn phẫn nộ trong anh dường như muốn bộc phát, anh muốn đi xem camera giám sát thì phát hiện khi cô bỏ chạy đã ngắt mất cầu dao, vì vậy mà camera không thể ghi lại được gì.
Lúc này, Mặc Tây Quyết phát hiện có một mảnh giấy nhớ nhỏ được dán lên chiếc vali: Em không đi Nhật Bản được, anh đi đường cẩn thận.
Lúc này Mặc Tây Quyết mới biết anh bị cô lừa một vố, từ tối qua cô đã lên kế hoạch xong xuôi rồi, cô gái này từ khi nào mà học được chiêu đánh lạc hướng này vậy? Càng nghĩ càng tức, nhưng lần này không có cách nào để trì hoãn được, cuộc hop đó rất quan trọng
Lúc này điện thoại anh vang lên, Mặc Tây Quyết nhận được tin nhân của Ngôn Tiểu Nặc: Em sắp vào lớp rồi, anh không cần lo lãng cho em, anh cứ yên tâm mà đi họp nhé!
Mặc Tây Quyết gọi điện thoại đến phòng công nghệ của tập đoàn Đế Quốc, xác nhận lại vị trí của Ngôn Tiểu Nặc, quả nhiên cô ở trường thật.
Lúc này anh mới yên tâm, Mặc Tây Quyết rời đi cùng chiếc vali mà Ngôn Tiểu Nặc sắp xếp đồ cho anh. Ngôn Tiểu Nặc nhận được tin nhắn phản hồi của anh: Chờ anh về sẽ xử lý em.
Cô tối mặt lại, anh chàng này thật là, cô đã chúc anh đi đường cẩn thận rồi vậy mà anh còn định quay lại sẽ xử lý cô. Tạm không quan tâm đến những thứ đó, chờ anh về rồi tính sau. "Sao vậy?" Phó Cảnh Dao hỏi, "Sự việc đã qua chưa?" Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, “Ừm, không sao rồi." "Vậy thì tốt." Phó Cảnh Dao thấy thần sắc cô thoải mái mới bắt đầu dám trêu chọc cô, "Tôi nghe nói rồi nhé, có được làm trợ lý của Lục học trưởng rồi nha, hihi."
Ngôn Tiểu Nặc lấy tay ôm chán, "Cảnh Dao, không được nói linh tinh." "O? Tôi vẫn chưa nói gì nhé." Phó Cảnh Dao cười càng hả hê hơn, “Tôi chi là nói sự thật thôi mà, là cô tự nghĩ nhiều nhiều." “Tôi đâu có." Ngôn Tiểu Nặc không nói được gì, gương mặt nhỏ đỏ ứng lên, "Cảnh Dao, cô thực sự không được nói linh tinh đó." "Được rồi, được rồi, cô đừng có bối rối lên như vậy, xin lỗi, tôi sẽ không nhắc lại nữa." Phó Cảnh Dao thấy điệu bộ bối rối của cô rồi mau chóng nói xin lỗi.
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, "Không sao."
Phó Cảnh Dao cảm thấy hơi tội lỗi, kéo tay áo cô nói thì thầm: "Đừng có giận nhé."
Ngôn Tiểu Nặc thở một hơi dài rồi gật đầu, “Cảnh Dao, mặc dù tôi được làm trợ lý cho Lục học trường, nhưng hôm qua anh ấy nói không muốn tôi tham gia làm nhiều việc"
Phó Cảnh Dao ngạc nhiên mở to đôi mắt ra, "Á? Thật không dễ dàng tìm được một trợ lý lại không để cô làm việc sao?" “Ừm, nhưng tôi cảm thấy trong lòng không được thoải mái."
Biểu cảm của Ngôn Tiểu Nặc càng trở nên nghiêm túc hơn, "Tôi vẫn nên tìm một thứ gì đó để làm thì tốt hơn." "Lục học trưởng cũng có chút kỳ lạ quá ta?" Phó Cảnh Dao vuốt cằm cô rồi nói, “Để cô trở thành trợ lý của anh ấy nhưng lại không để có làm việc, trừ khi là để cô dễ dàng nhận được học phần sao?"
Ngôn Tiểu Nặc xoa đầu, “Ai mà biết chứ"
Phó Cảnh Dao cũng cảm thấy đau đầu, "Cô nói rất đúng, nên tìm việc gì đó để làm mới phải, việc dễ dàng nhận được sự ưu ái của người khác là một việc điều không hay." “Ừm, tối nay phải tham gia bữa tiệc của hội sinh viên, sau đó tôi sẽ đi hỏi xem có việc gì mà tôi có thể làm không" Ngôn Tiểu Nặc cười nói, đột nhiên cảm thấy cuộc sống tràn đầy năng lượng.
Tan học, Ngôn Tiểu Nặc chào tạm biệt với Phó Cảnh Dao và trở về biệt thự Hằng An. Quả nhiên Mặc Tây Quyết đã rời đi, cô hoàn toàn có thể yên tâm, ăn cơm rồi năm lên giường thưởng thức một giấc ngủ ngôn. Buổi sáng 5 rưỡi sáng cô đã phải thức dậy rồi, lại không được nghỉ ngơi, cả buổi sáng phải lên lớp nên làm cô thấy rất buồn ngủ.
Ngủ một giấc hơn hai tiếng đồng hồ và bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Ngoài Mặc Tây Quyết ra thì còn ai vào đây, cô ẩn vào nút nghe giọng nói đờ đẫn, “A lô?" “Ngủ sao?" Giọng nói của Mặc Tây Quyết vẫn rất bình tĩnh. "Vâng, đang ngủ ngon thì bị anh ồn à không mà là bị anh kêu tỉnh." Ngôn Tiểu Nặc mơ mơ màng màng, cũng may cô kịp thời dừng lại. "Hư." Mặc Tây Quyết khấy môi một tiếng, "Mở video ra." "Á?" Ngôn Tiểu Nặc bị làm cho giật mình, "Màn hình điện thoại bị hỏng rồi mà." "Cái tủ bên trái đầu giường có một cái máy tính bảng" Mặc
Tây Quyết nói nhẹ nhàng, "Bây giờ và ngay lập tức
Thật là hâm, Ngôn Tiểu Nặc nghĩ xấu Mặc Tây Quyết thầm trong bụng, nhưng vẫn đi mở máy tính bảng ra. Mở máy tính bảng ra, kết nối được với Mặc Tây Quyết, gương mặt tuấn tú đẹp trai của anh hiện lên trên màn hình. "Sáng nay mấy giờ anh tỉnh lại vây?" Ngôn Tiểu Nặc che miệng ngáp ngủ lại, “Chà"
Mặc Tây Quyết lườm cô, "6 giờ." "Trên máy bay anh không nghi ngơi sao?” Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục nói câu chuyện vô vị thường ngày với anh. "Không có." Lời của Mặc Tây Quyết nói ra chắc như vàng
Nhìn người ta thì thấy không cần nghỉ ngơi mà vẫn rất sung sức, tóm lại là tinh thần rất tinh táo, giống như một viên đá kim cương có thể toả sáng bất cứ lúc nào. "Không có bí quyết gì cả, chỉ là sức khoẻ tốt mà thôi." Ánh mất của Mặc Tây Quyết như nhìn thấu tâm tư của Ngôn Tiểu Nặc, “Nếu em thường xuyên tập luyện, thì cũng sẽ giống anh thôi." "Anh có thời gian luyện tập sao?" Ngôn Tiểu Nặc mở tròn mắt, "Lúc nào vậy?" "Tối qua." Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết nặng trĩu nhưng sáng như những vì sao.
Ngôn Tiểu Nặc mặt đỏ ửng lên, "Xấu xa! Đáng ghét!"
Mặc Tây Quyết cười nhe, "Sao thế? Biết rồi xấu hổ sao?" "Anh, không phải anh phải họp sao?" Ngôn Tiểu Nặc bối rối chuyển chủ đề. "Còn một tiếng nữa mới bắt đầu." Mặc Tây Quyết nói điềm đạm, “Anh cảm thấy rất buồn chán, nên tìm đến em để nói chuyện"
Anh thấy buồn chán sao? Vì vậy mà tìm cô nói chuyện? Cô không thể nào mà tin được. "Được rồi, thực ra là vì anh nhớ em" Mặc Tây Quyết đột nhiên nói một câu tình cảm khiến cho cô cảm động, rồi sau đó đổi giọng điệu, "Để xem anh không ở nhà, em có gây ra chuyện nữa hay không." "Vậy anh thấy rồi đó, em đang rất ngoan ngoãn ngủ say, không hề gây ra rắc rối gì cả!” Ngôn Tiểu Nặc không phục biện minh, "Nếu không phải vì anh đánh thức em dậy, em vẫn còn đang ngủ say rồi, ưmm."
Cô lại không nhịn được ngáp ngủ một cái, lạ thật sao lại buồn ngủ thể nhỉ? "Lại buồn ngủ rồi?" Mặc Tây Quyết cau mày, “Nói chuyện với bổn thiếu gia khiến em buồn ngủ vậy sao?" "Không phải vậy đâu, là em hơi mệt." Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh, "Là anh nghĩ nhiều rồi”
Mặc Tây Quyết chi nói nhẹ nhàng, "Chỉ giỏi mượn lý do
Lại một cơn buồn ngủ đột nhiên ùa về khiến cho Ngôn Tiểu Nặc không còn sức lực đôi co với Mặc Tây Quyết, giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc.
Đột nhiên một ý đồ vụt lên. "A, cái gì? Anh nói cái gì vậy?" Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu giả vờ, đôi mắt chớp chớp nhìn loạn lên màn hình, "Trời a? Sao em lại không nghe thấy anh nói gì vậy?"
Mặc Tây Quyết ôm đầu bất lực, "Em diễn lổ quá rồi đẩy."
Ngôn Tiểu Nặc thực sự muốn túm lấy anh qua màn hình điện thoại rồi xử cho anh một trận, nhưng vẫn phải giả vờ như không biết gì và nhìn loạn lên màn hình điện thoại, "Anh nói cái gì vậy? Thực sự không nghe thấy gì cả! Em tắt máy đây!"
Ngôn Tiểu Nặc nhanh như chớp tắt kết nối video trên màn hình máy tính bảng đi rồi nhanh chóng tắt máy. Cuối cùng cô để điện thoại ở chế độ im lặng, tiếp tục giấc ngủ ngon lành.
Mặc Tây Quyết đang trong video ở đường dây bên kia tức đến nỗi cắn răng nhưng lại không có cách nào để xử lý cô cả, cô gái ngốc này từ lúc nào mà học được kiểu tinh quái này chứ?
Càng nghĩ càng tức, nhưng sắp đến giờ hop rồi, Mặc Tây Quyết đành phải nuốt cơn tức này vào mà đi hop.
Ngôn Tiểu Nặc không bị Mặc Tây Quyết làm phiền, thực ra thì cũng không có ai có thể làm phiền đến cô được nữa, cô ngú một giấc rất là say.
Được ngủ ngon, Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy rồi đi tắm nước ẩm, sau đó mặc lên người một bộ quần áo cực kỳ giản dị.
Cô đến thẳng khách sạn Phi La, vừa bước xuống xe thì nhìn thấy Lục Đình. "Phòng riêng của chúng ta ở thứ hai bên trong, em đi theo anh” Lục Đình nhìn thấy cô tới, cười mim và nói với cô.
Ngôn Tiểu Nặc cùng anh vào phòng ăn riêng rồi hỏi nhẹ nhàng, "Những người khác đã đến đủ chưa?" Lục Đình cười nói, "Có mấy người đến rồi, giới thiệu cho em làm quen trước nhé." "Cũng được" Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ, “Đúng rồi, Lục học trưởng, dạo này hội sinh viên có việc gì không?" "O?" “Có việc gì em có thể làm thì Lục học trưởng cứ nói nhé." Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh thần thái nghiêm túc.