Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì với con người tính tình trẻ con này. "Sao không nói gì?" Mặc Tây Quyết thấy cô đập miếng bít tết trước mặt bằng một cái nĩa, làm cho miếng bít tết sắp biển thành nước sốt thịt bò vậy. Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh một cái bất lực. Muốn cô nói gì đây? Chẳng lẽ hỏi bánh ngọt đầu heo có ngon không sao? “Không nói gì thì tập trung ăn đi." Mặc Tây Quyết đặt chiếc nĩa tinh tế xuống rồi lau miệng và tay, “Mau ăn đi, ăn xong rồi về." "Nhanh như vậy làm gì? Toàn Cơ còn chưa quay lại mà?”
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nói, "Dù sao cũng chờ cô ấy quay lại rồi tính tiền chứ?" Mặc Tây Quyết xua tay, "Anh nói sẽ tính trả tiền khi nào?”
Ngôn Tiếu Nặc mắt tròn to, "Vậy ai sẽ trả tiền?" "Toàn Cơ nói cô ấy muốn tìm một trợ lý để hoàn thành nhiệm vụ cài đặt nhân vật của trò chơi di động, anh vừa giới thiệu anh với cô ấy, nếu tính ra, anh nên tính phí môi giới mới phải, thôi vậy, dùng bữa ăn này để tính vào đó vậy." Mặc Tây Quyết nói rất có lý lẽ.
Trục lợi! Từ đầu tới cuối toàn là trục lợi!
Có điều lần trục lợi này là muốn giúp cô Ngôn Tiểu Nặc lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi đưa cho Mặc Tây Quyết. Mặc Tây Quyết không thèm nhìn lấy một cái, quay đầu đi chỗ khác, khẩy miệng một tiếng, "Cho kẻ ăn xin sao?"
Ngôn Tiểu Nặc chút nữa tí quên, tấm thẻ này là anh đưa cho cô, cô làm như vậy chẳng phải là trả củi về rừng sao?
Không phù hợp cho lắm.
Ngôn Tiểu Nặc cười gượng gạo ôi thu tấm thẻ về, “Em xin lỗi, em quên mất" nói xong cô tỏ ra vẻ bối rối, "Nhưng em không có tiền để trả cho anh nhưng anh yên tâm sau này em sẽ nghĩ cách để trả lại cho anh.”
Mặc Tây Quyết thấy bộ dạng lúng túng khó coi của cô cố nhịn cười, sắc mặt còn nghiêm túc hơn trước đó: “Tiền anh không thiếu, em chỉ cần nhớ cuộc hẹn hai ngày sau là được."
Anh rốt cuộc sợ cô lại bỏ bom anh đến mức nào?
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng gật đầu, “Lần này nhất định sẽ không thể nữa."
Mặc Tây Quyết nheo lông mày lại, lúc này Toàn Cơ đã quay trở lại. “Hả? Hai người đều ăn xong rồi sao?” Toàn Cơ nhìn vào đĩa ăn trước mặt của hai người, cười một cách ngượng ngùng, "Tôi làm ảnh hưởng đến hai người rồi"
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng lắc đầu, "Cô Toàn Cơ, cô vẫn chưa dùng xong phải không? Cô cứ tiếp tục đi”
Toàn Cơ mỉm cười nhẹ, “Không cần đâu, tôi cũng không đói, hơn nữa còn phải mau trở lại để xem kế hoạch trò chơi di động" Sau đó mỉm cười rồi gọi nhân viên phục vụ, “Tính tiền."
Nhân viên cung kính củi người 90 độ, “Cô Toàn Cơ, cậu Mặc trước đó có dặn qua, bữa cơm này tính vào chi phí của tập đoàn Đế Quốc."
Mặc Tây Quyết ho nhẹ một tiếng rồi liếc nhìn qua người nhân viên phục vụ nhiều chuyện.
Nhân viên phục vụ không hiểu rồi lập tức lui xuống. Toàn Cơ cười nói, “Vậy em đi trước đây." Nói xong cô lấy chiếc túi xách lên rồi vui vẻ rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc chết lặng tại chỗ, khi cô trở lại trạng thái bình rồi nhìn vào người đàn ông xấu xa này thì Mặc Tây Quyết cũng đang nhìn cô, dường như không có bất kỳ một chút cảm giác xấu hổ gì cả. "Anh lại lừa em!” Ngôn Tiểu Nặc nhìn về phía anh và nói lên.
Mặc Tây Quyết nâng câm cô lên rồi đưa cô vào lòng, giọng nói trầm nhẹ: "Từ lúc thấy nhân vật nam chính xong em đã không để ý tới anh rồi sao?" "Nhân vật nam chính?” Ngôn Tiểu Nặc không hiểu anh đagn nói gì, "Nhân vật nam chính nào co?" "Chính là anh ta." Mặc Tây Quyết hất cảm vào bức ảnh trong tập tài liệu, "Hư, chỉ vì một người đàn ông mà lông mày lại hiện lên một chấm đỏ."
Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa bị anh làm cho sặc, "Đó không phải điểm đó!" "Không phải là điểm đỏ thì là cái gì? Em bị mù màu sao?" Mặc Tây Quyết nói rất thẳng thừng. “Đó là dấu hiệu của sự xấu hổ!" Ngôn Tiểu Nặc ôm trán giải thích với Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết huh một tiếng lạnh lùng, rồi vỗ nhẹ vào mông cô, “Còn không mau về sao?" "O." Ngôn Tiểu Nặc thu dọn đồ đặc cầm chiếc túi xách lên cùng Mặc Tây Quyết về biệt thự.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc dậy từ rất sớm, cầm theo tập tài liệu liên quan đến tập đoàn Diệu Hoa đến công ty cho vay nặng lãi kia.
Nhờ sự sắp xếp từ trước của quản gia Duy Đức, Ngôn Tiểu Nặc đến công ty và trực tiếp gặp những người phụ trách khoản vay của chú. “Cô Ngôn, mời ngồi một người phụ nữ có vẻ rất thông minh và có khả năng rất lịch sự nói với cô. Ngôn Tiểu Nặc cũng không nói những lời khách sáo với cô ấy, trực tiếp ngồi xuống rồi cười nhẹ: “Chắc quản gia Duy Đức cũng nói qua việc tôi tới lần này, tôi muốn biết tất cả các thông tin về việc vay của ba tôi."
Người phụ nữ bị thái độ thẳng thắn của cô làm cho ngây người một lát, gạt bỏ suy nghĩ muốn nịnh bợ cổ, lập tức đưa tài liệu chuẩn bị từ trước đưa cho cô xem.
Ngôn Tieu Nặc lật từng trang ra xem, bị con số trên đó làm cho ngạc nhiên, người cậu của cô thật có gan lớn.
Hèn chi Mặc Tây Quyết nói người cậu của cô bây giờ như đang đứng trên rìa vách đá mà không biết gì.
Cô gấp lại tập tài liệu, thu lại nụ cười, ánh mắt đột nhiên trở lên sắc bén, "Tôi nỏi cô, nếu như không trả đúng hạn thì hậu quả the nào?"
Người phụ nữ khoanh tay là nói, "Theo như bản hợp đồng này mà nói nếu như tập đoàn Diệu Hoa bị phá sản thì tới lúc đó bị rơi vào công ty nào cũng khó mà biết được."
Ngôn Tiểu Nặc dùng đến 12 phần sức lực kiểm soát bản thân để không thể hiện ra biểu cảm bối rối. “Tôi muốn cầm bản tài liệu này đi có được không?" Ngôn
Tiểu Nặc suy nghĩ rồi hỏi.
Người phụ nữ gật đầu, "Quản gia Duy Đức có dặn, chúng tôi sẽ làm theo những lời mà cô Ngôn nói, tập tài liệu này cô cứ cầm về đi."
Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy tập tài liệu, rồi đứng dậy, "Cảm ơn cô, chỉ sợ sau này sẽ còn đến làm phiền cô." "Lúc nào cũng hoan nghênh cô Ngôn tới." Lời nói của người phụ nữ hoàn toàn dứt khoát dõng dạc, không có một chút hoài nghi và bày tỏ thái độ ủng hộ.
Nói chuyện với những người thông minh thật không mất sức chút nào, Ngôn Tiểu Nặc cảm ơn một lần nữa rồi lên xe đến nhà người cậu.
Khi cô đứng trước cửa nhà của người cậu, trong lòng có chút đau lòng, hơn một tháng trước đó vào một ngày trời mưa, chính là bắt đầu từ nơi này, cô rơi vào hoàn cảnh không thể quay trở lại như xưa,
Thần thái bất giác trở lên lạnh lùng, vú Cát thấy cô tới rất kinh ngạc, "Cô Ngôn cô tới sao" Ngôn Tiểu Nặc chi gật đầu nhẹ, bước vào cổng lớn và hỏi: "Trong nhà có ai không?" "Có mọi người đều ở trong nhà" Vú Cát nhanh chóng trả lời, nhưng lại bước lùi về sau hai bước, trên gương mặt hiện lên một sự sợ hãi không tả được.
Ngôn Tiểu Nặc không quan tâm, trực tiếp đẩy cánh cửa phòng khách của căn biệt thự ra rồi bước thẳng vào phòng.
Ở biệt thự Hằng An mới hơn một tháng nhưng khi bước vào phòng khách của người cậu cô có cảm giác xa lạ, bố cục quả nhỏ và con mắt thẩm mĩ trang trí quá tệ.
Đương nhiên là còn có hai người mà cô ghét.
Ngôn Ngọc Thanh không ngờ cô lại đến đây, sắc mắt tối sầm lại, "Cô tới đây làm gì?"
Ngôn Tiểu Nặc không thèm nhìn ông ta lấy một cái, rồi bước qua người cậu rồi ngồi lên ghế sofa, ngồi xuống một cách thong thả, giọng nói trầm đi: “Đương nhiên vì chuyện giấy tờ đất mới tới rồi." "Cô sẽ đưa giấy tờ đất ra sao?" Ngôn Ngọc Thanh cười nhạt, “Tôi sợ điều đó là không thể?" "Ông nói đúng rồi, không thể được” Ngôn Tiểu Nặc thưởng thức một ngụm trà nhỏ, thật khó uống, vẫn là nước lọc uống ngon hơn, "Tôi nghĩ với mong muốn kiếm tiền của ông, không thể nào chỉ vì giấy tờ đất mà đau đầu, nhất định sẽ nghĩ cách khác, để che đậy đi những việc làm ngu dốt của ông."
Lời cô vừa nói ra, sắc mặt của Ngôn Ngọc Thanh và Lý Tịnh chợt biến sắc.
Ngôn Tiểu Nặc thư thái nói: "Sử dụng vay nặng lãi đương nhiên có thể kiếm đủ tiền trong một thời gian nhanh nhất, nhưng rủi ro cũng quá lớn, nếu như không có năng lực để trả thì tập đoàn Diệu Hoa sẽ tan biến thành mây khói, tôi nói có đúng không?" "Cô từ đầu mà biết những việc này? Lý Tịnh hét lên.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lý Tịnh rồi cười chế nhạo, Ngôn Ngọc Thanh tiến về phía trước và tát vào mặt Lý Tịnh một cái, "Câm miệng! Đừng có mà nói linh tinh!"
Chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.
Ngôn Tiểu Nặc lây ra tài liệu từ công ty cho vay tiền vứt lên mặt bàn chà, sắc mặt của Ngôn Ngọc Thanh trắng bợt như người chết. "Cô muốn thể nào?" Ngôn Ngọc Thanh run rẩy nói.
Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy, bước tới trước mặt Ngôn Ngọc Thanh, điềm tĩnh nói: "Thứ nhất, tôi muốn ông từ bỏ ý đồ lấy giấy tờ đất đai; thứ hai ông đã nói công ty thiếu vốn vì phải chi trả y tế cho bà ngoại, vậy thì 40 vạn lúc đó tôi sẽ trả lại cho ông và ông không được mang chuyện này ra để làm khó với bà ngoại nữa."
Nói xong, cô lấy ra bản hợp đồng ã chuẩn bị từ trước, lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ấy, "Nếu như ông không đồng ý vậy thì vụ việc này sẽ không giấu được đâu."
Ngôn Ngọc Thanh nghiến răng cay cú, lấy bút ra rồi ký vào tờ hiệp ước, Ngôn Tiểu Nặc lại đưa dấu ấn vân tay qua, Ngôn Ngọc Thanh lại phải ẩn dấu vân tay.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn kỹ bản hiệp ước rồi cất đi, lấy thẻ ngân hàng sớm đã chuẩn bị từ trước trong túi ra rồi đặt trên bàn. "Cậu, tôi vẫn phải nhắc chmột câu, có một số việc cậu làm quá vội vàng, khó mà tránh khỏi sơ hở, nếu như cậu rơi vào hố sâu nào, nếu có chết thì một mình cậu chết chứ đừng liên luy tới tập đoàn Diệu Hoa." Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nói xong rồi rời đi.
Cô bước ra khỏi cánh cửa lớn nhà họ Ngôn, nghe thấy tiếng chửi rủa của Lý Tịnh, "Cái đồ oắt con, thực sự đủ lông đủ cánh rồi, lại còn dám nói những lời đó với chúng ta, cô ta lẽ nào không sợ chúng ta nói việc bê bối của cô ta cho bà già kia sao?"
Sau đó là tiếng nói của Ngôn Ngọc Thanh, "Cô im ngay miệng vào cho tôi! Không có tập đoàn Diệu Hoa thì chúng ta có mà ra đường cả lũ rồi! Giờ Ngôn Tiểu Nặc không biết có được mối quan hệ của ai, chúng ta hoàn toàn không thể động vào nó."
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi sâu, rồi lắc đầu bước ra khỏi nhà họ Ngôn. 40 vạn đối lại căn nhà cũ ở quê, cô dương nhiên sẽ không hối hận, có được 40 vạn này tập đoàn Diệu Hoa có thể dễ thở một chút.
Cô đã xem hợp đồng giữa tập đoàn Đế Quốc và tập đoàn Diệu Hoa, dựa vào thu nhập lợi nhuận hàng tháng hiện tại, trước khi hợp đồng hết hạn, nếu như không có sự cố gì, tập đoàn Diệu Hoa không những có thể trả được khoản vay nặng lãi mà còn có thể kiểm được một số tiền.
Chỉ là hai vợ chồng nhà cậu sẽ không vì chuyện này mà thầy cảm ơn cô, mà ngược lại vì điều này mà đổ lỗi cho cô, đổ kỵ cô, thậm chí là cố gắng nghĩ mọi kế để phòng bị cô, đối phó cô.
Có điều cô cũng chẳng quan tâm, nếu như tập đoàn Diệu Hoa không còn nữa, bà ngoại sẽ rất đau lòng. Ngôn Tiểu Nặc đi đến cuối đường, xe của Mặc Tây Quyết đã ở đó chờ cô rồi, cô lấy lại tinh thần rồi lên xe. "Bao ngày không gặp, người nhà cũng không giữ em ở lại ăn cơm sao?" Mặc Tây Quyết vô tình hỏi cô.
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy tim đập loạn lên.