Những người đang ăn cơm lại chạy ra hóng chuyện cũng rối rít quay về phòng đóng cửa lại.
Giám đốc Trương thở dài một tiếng, xem ra lời đồn không phải là thật. Tổng giám đốc Mặc vẫn rất coi trong Ngôn Tiểu Nặc, nếu không thì làm sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Đều là đàn ông với nhau, cảm giác này ông hiểu rất rõ.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Phiên giám đốc Trương dọn sạch hai tên rác rưởi này.”
Giám đốc Trương vội vã đồng ý, sau đó mỗi tay xách một người rời ổi.
Lúc này hành lang chỉ còn lại Ngôn Tiếu Nặc và Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết xoay người lại, thấy mặt Ngôn Tiếu Nặc đang đỏ bừng, thân hình nhỏ nhắn mảnh mai lảo đảo như sắp ngã, đôi mắt long lanh đầy ham muốn dục vọng. Cô nhất quyết cắn chặt răng chịu đựng, dáng vẻ khổ sở ra sức chống đỡ sự khó chịu trong người.
Cái dáng vẻ này cùng với lần đầu tiên gặp anh giống nhau y đúc, không khác chút nào.
Đáng chết!
Mặc Tây Quyết cảm thấy may mắn khi mình ở đây, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mặc Tây Quyết không nghĩ nhiều nữa, lập tức ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc chạy ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trong cơ thể mình như có vô số côn trùng đang bò đang cắn, cái cảm giác khó chịu này khiến cô phát điên lên.
Thấy cô không kìm được khẽ rên thành tiếng, tim Mặc Tây Quyết suýt nữa thì rơi ra ngoài, nhẹ nhàng nói: “Em đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện."
Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt lấy vạt áo anh, khổ sở kiềm chế sự kích động muốn cào cắn người.
Lúc lên xe, Mặc Tây Quyết thấy cô đau khổ chịu đựng, môi bị căn đến mức hắn lên một vết sâu, lòng anh lập tức vô cùng đau đớn.
Anh lạnh lùng hét lên với tài xế: “Xuống xe”
Tài xế bị dọa sợ, từ kính chiếu hậu nhìn thấy cậu chủ nhà mình đang ôm một người phụ nữ. Người phụ nữ này mặt đỏ bừng bừng, dáng vẻ quyến rũ gợi cảm khiến ai nhìn vào cũng phải mặt đỏ tim đập, nhưng điều khiến anh ta càng kinh ngạc hơn là người phụ nữ đó vậy mà lại là cô Ngôn Tiểu Nặc.
Đã xảy ra chuyện gì còn phải nói sao? Tài xế không nói gì, ngay lập tức rời đi với tốc độ ánh sáng.
Trên trán Ngôn Tiểu Nặc lấm tấm mồ hôi, trong đôi mắt đào hoa là tình ý nóng bỏng. Cô nhìn khuôn mặt vô cùng hấp dẫn của Mặc Tây Quyết, môi mỏng mím chặt, mắt bỗng sáng bừng lên.
Mặc Tây Quyết còn chưa phản ứng kịp, Ngôn Tiểu Nặc đã nhảy lên hôn anh.
Cô chính xác là đang cắn loại môi anh, làm cho anh đau thì cũng thôi đi, đằng này bàn tay bé nhỏ không biết điều kia lại còn làm loạn sờ mó lung tung người anh.
Mặc Tây Quyết biết cô chịu không nổi nữa rồi, từ bị động biến thành chủ động, ép cô dưới thân.
Ngôn Tiểu Nặc triệt để mất đi lý trí, căn bản không hề biết ai đang ở trên người mình, cô ôm chặt lấy eo Mặc Tây Quyết, khẽ lẩm bẩm: “Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết.....”
Mặc Tây Quyết cau mày, gần như sắp bóp gãy eo cô, trong đầu trống rỗng.
Sau khi Ngôn Tiểu Nặc tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên chiếc giường lớn quen thuộc, đây là... biệt thự Hằng An?
Người đàn ông đang ngủ cạnh mình là?
Cô bị dọa đến mức đang nằm bỗng bật dậy, thấy quần áo trên người vẫn ngay ngắn chỉnh tê thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng những hình ảnh vô cùng kích tình trong giấc mơ đêm qua của cô là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ cô lại háo sắc đến vậy, cứ ôm Mặc Tây Quyết ngủ là sẽ mơ kiểu giấc mơ ấy?
Mặc Tây Quyết bị cô đánh thức, mơ hồ nói: “Em tỉnh rồi à?"
Ngôn Tiểu Nặc xoay người lại, eo bỗng truyền đến một trận đau nhức: “A, đau quá..."
“Đau?” Mặc Tây Quyết cũng ngồi dậy, lộ ra làn da trắng như ngọc.
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, hỏi: “Quần áo của anh đâu?”
Mặc Tây Quyết hất cằm về phía đống quần áo rải rác dưới đất: "Bị em cởi hết rồi!"
Bị, cô, cởi, hết, rồi!
Mỗi một chữ nói ra giống như một viên đạn bắn vào huyệt thái dương của cô, khiến cô cảm thấy vô cùng mông lung. Cô nhìn lại mình, thấy quần áo trên người vẫn ngay ngắn chỉnh tề liền nói: “Không thể nào, rõ ràng là tôi vẫn mặc bộ quần áo này.”
“Lúc lái xe về là anh có lòng tốt mặc quần áo giúp em” Mặc Tây Quyết tựa vào đầu giường, nhàn nhã nói.
Ngôn Tiểu Nặc thấp giọng hỏi: “Sao anh lại ở quán rượu đó?”
Mặc Tây Quyết mượn cớ trả lời: “Có việc.”
Ngôn Tiểu Nặc chẳng còn gì để nói, nhân lúc Mặc Tây Quyết vào phòng tắm rửa mặt liên đứng dậy mặc quần áo.
Ở đây không có đồ vệ sinh cá nhân của cô nên cô cũng chỉ rửa mặt qua loa, sau đó định rời đi.
Mặc Tây Quyết vẫn không nói gì, Ngôn Tiểu Nặc cũng không biết nên nói gì với anh.
Chẳng lẽ nói cảm ơn?
Cảm ơn anh đã giúp cô giải thuốc bằng cách "ăn" cô hết lần này đến lần khác ư? Hai người cũng đã chia tay rồi.
Làm gì có ai chia tay lại như họ chứ, mới chia tay ba ngày đã lại lên giường với nhau.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy vô cùng sầu não...
Giọng nói của Mặc Tây Quyết bỗng vang lên: “Ngày kia là sinh nhật của hoàng hậu Olina, bà ấy gửi thư mời cho em, lát nữa anh sẽ bảo Duy Đức gửi đến.” Dừng một lúc, anh lại nói thêm một câu: “Ngôn Uyển Cừ cũng có trong danh sách được mời.”
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên hỏi: "Ngôn Uyển Cừ sao lại được mời?”
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Là anh nói với hoàng hậu Olina muốn đi cùng cô ấy.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh: “Ý của anh là, anh muốn đi cùng với cô ta?”
“Đúng vậy. Mặc Tây Quyết nhìn cô, nhíu nhíu mày: “Vẻ mặt này của em nói cho anh biết, có vẻ như em đang rất không vui?”
“Chẳng có gì là không vui cả” Ngôn Tiểu Nặc cố gắng đè nén nỗi đau khổ trong lòng, nhẹ giọng nói: “Anh thích cô ta đi cùng thì cứ để cô ta đi cùng anh”
Lông mày Mặc Tây Quyết khẽ giật, chăm chú nhìn cô một lúc, nhàn nhã nói: “Nếu em đã nghĩ như vậy thì cũng tùy em thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc không muốn nhiều lời với anh nữa, trực tiếp rời khỏi Hằng An.
Mới sáng sớm nên ngoài đường có chút lạnh, Ngôn Tiểu Nặc viền mắt đỏ hoe gọi taxi quay trở về phòng trọ của mình.
Cô gọi điện thoại cho giám đốc Trương: “Giám đốc Trương, tối hôm qua thật sự rất xin lỗi ạ.”
Giọng điệu của giám đốc Trương vô cùng hào sảng: “Đúng ra tôi mới là người cần phải nói lời xin lỗi mới đúng, tôi không nên đưa cô tới nơi đó, không ngờ rằng giám đốc Đơn lại mang loại người như vậy đến tham dự bữa tiệc."
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Giám đốc Trương, ngày kia là sinh nhật của hoàng hậu Olina, bà ấy mời tôi đi tham gia tiệc sinh nhật, tôi muốn xin nghỉ phép vài hôm.”
“Trước đó tôi từng nói qua rồi, cô đi làm giờ giấc tự do mà” Giám đốc Trương nói: “Hơn nữa nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành, ra ngoài giải sâu một chút cũng tốt. Tôi nghe nói phong cảnh nước S vô cùng đẹp, cảnh sắc hài hòa dễ chịu, đặc biệt là núi Tuyết Sơn.
“Giám đốc Trương cũng biết sao?” Ngôn Tiếu Nặc có chút ngạc nhiên: “Ông cũng thích đi du lịch à?”
“Đúng vậy, tôi từng đi núi Tuyết Sơn của nước S, phong cảnh ở đó tuy đẹp nhưng thường có bão tuyết, nếu cô muốn đi thì nhớ cẩn thận.” Giám đốc Trương chu đáo dặn dò cô.
Ngôn Tiểu Nặc cảm động nói: “Cảm ơn ông, giám đốc Trương, có điều tốt hơn hết là tôi không nên đi, tôi sẽ trở về sớm.”
Giám đốc Trương cũng không nhắc đến nữa, nói thêm vài câu rồi tắt máy.
Cô đi sớm về sớm, tránh phải nhìn Mặc Tây Quyết và Ngôn Uyển Cừ ở chung với nhau, không thì cô sẽ tức chết mất.
Vừa nghĩ đến mặt Ngôn Uyến Cừ cô liên hận không thể bóp chết cô ta.
Lục Đình đúng lúc đó gọi đến, Ngôn Tiếu Nặc lấy lại cảm xúc, ấn nút nghe: “Lục Đình?”
Giọng Lục Đình rất dịu dàng: “Tiếu Nặc, ngày kia em có đến tham dự tiệc sinh nhật hoàng hậu Olina không?”
Ngôn Tiểu Nặc thành thật trả lời: “Có ạ”
Giọng nói Lục Đình lộ ra vẻ vui sướng: “Anh cũng vậy, vừa vặn anh có thể đi cùng với em”
Ngôn Tiểu Nặc có chút kinh ngạc: “Ô?”
Lục Đình kiên nhẫn giải thích cho cô: “Thực ra là mời ba của anh, nhưng mà ông ấy phải ra nước ngoài đàm phán một vụ làm ăn rất lớn, thể nên anh thay mặt ông đi”
Ngôn Tiểu Nặc cười: “Thế thì tốt quá, nghe nói phong cảnh nước S rất đẹp, đến lúc đó có thể đi chơi"
Lục Đình hỏi: “Chúng ta cùng nhau đi chơi sao?”
Ngôn Tiểu Nặc liền đáp: “Không phải anh đến Tập đoàn Lục thị làm việc sao? Ba anh không có ở đó, công việc sẽ rất nhiều đúng chứ?”
Lục Đình cười nói: “Đi cùng em mới là quan trọng nhất”
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, bình tĩnh nói: “Nghe anh nói kìa, phải lấy sự nghiệp làm trọng.”
Lục Đình cười một lát rồi nói: “Tham dự tiệc sinh nhật của hoàng hậu Olina không phải là chuyện đùa, cân phải chuẩn bị rất nhiều thứ, còn phải có các loại lễ phục.”
“May có anh nhắc em mới nhớ chuyện lễ phục.” Ngôn Tiểu Nặc nói: “Nếu không thì thực sự vô cùng mất mặt.”
Lục Đình thấp giọng hỏi: “Em có mấy bộ lễ phục?”
Ngôn Tiểu Nặc im lặng, cô ngay cả một bệ cũng chẳng có. Từ lúc chuyến ra khỏi Hằng An, cô chỉ mang theo vài bộ quần áo để mặc thay đổi. Trong phòng thay đồ của Hãng An có vô số các loại lễ phục khác nhau, nhưng mà những thứ đó đều là Mặc Tây Quyết cho cô.
Lục Đình thấy cô im lặng không nói gì thì hiểu ý, bèn nói: “Hay là bây giờ em ra ngoài đi, anh dẫn em đi mua nhé?”
Lễ phục là như thế nào cô đương nhiên biết. Nhưng tối qua vừa trải qua một màn khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai, không cần nhìn cũng biết, chắc chắn khắp nơi trên người cô đều là những vết xanh tím.
Nhưng nếu không đi thì chuyện lễ phục phải làm thế nào?
Đúng rồi, lần trước Trình Tử Diễm có cho cô một lọ thuốc mỡ, may mà cô vẫn còn một chút.
“Thế cũng được, anh đợi em một lát nhé, em sửa soạn xong sẽ gọi điện thoại cho anh” Ngôn Tiểu Nặc nói.
Lục Đình cười: “Được.” Sau đó liên cúp máy.
Ngôn Tiểu Nặc vội vã vào nhà vệ sinh tắm rửa gội đầu, lúc cởi hết quần áo đứng trước gương thì mới biết tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhất là chỗ xương quai xanh, thật sự là không dám nhìn thẳng.
Mặc Tây Quyết cái tên cầm thú này! Anh rõ ràng đã nhìn trúng Ngôn Uyển Cừ nhưng lại nhân cơ hội cô bị hạ thuốc làm chuyện đó với cô.
Coi như, cứ coi như là cô nhịn không được tác dụng của thuốc nên chủ động tìm đến anh đi, nhưng mà anh cũng không nên làm như vậy.
Ngôn Tiểu Nặc vừa tắm vừa tức giận, lau người sạch sẽ, lấy thuốc mà Trình Tử Diễm cho thoa lên trên cơ thể mình.
Cô nghĩ, nếu như Trình Tử Diễm biết thuốc thần của mình lại được dùng để thoa vết “dâu tây” thì chắc chắn sẽ tức điên lên nhỉ?
Thuốc rất có tác dụng, tiếc là khi thoa thuốc xong tuy da có hồi phục sáng bóng hơn nhưng lọ thuốc lại gần như cạn đáy.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc thầm oán trách Mặc Tây Quyết hàng trăm lần, sau đó gọi điện cho Lục Đình, cùng đi đến trung tâm thương mại.