Mục lục
Tổng Tài Cuồng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Mạt Ưu nhìn Tú Cầu ngoan ngoãn vâng lời một cái, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tú Cầu, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tôi chỉ dọa dẫm nó một chút thôi, cô đợi tôi một chút, tôi đi rửa tay rồi kiểm tra cho cổ”.

Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, đưa tay lần tìm ghế sofa rồi ngồi xuống.

Đường Mạt Ưu nhìn Ngôn Tiểu Nặc một cái, ánh mắt có một chút kinh ngạc, anh ta lại nhìn về Mặc Tây Quyết, chỉ thấy sắc mặt của anh như bình thường, nên cũng không hỏi gì nhiều.

Rửa tay xong, Đường Mạt Ưu nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Đến đây, tôi xem mắt cô một chút”. Ngôn Tiếu Nặc cảm nhận được Đường Mạt Ưu vén mí mắt mình lên tỉ mỉ xem xét.

Xem một lúc, anh nói: “Tốt hơn nhiều rồi, cứ tiếp tục thế này, qua một thời gian thì có thể lấy lại thị lực rồi”.

Ngôn Tiếu Nặc nghe vậy thì tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cười gật gật đầu: “Cảm ơn anh Đường”.

Đường Mạt Ưu nhếch mày, nhìn Mặc Tây Quyết đang đứng ở bên cạnh, nắm dây xích Tú Cầu, sau đó nói: “Thuốc không thể dùng thêm nữa, từ từ đợi mắt khỏi là được rồi, mọi người từ từ nói chuyện, tôi cho chó đi dạo”.

Mặc dù Tú Cầu rất muốn ở bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc, rất không muốn đi cùng Đường Mạt Ưu, nhưng bất lực là dây xích nằm trong tay Đường Mạt Ưu, chỉ có thể để mặc Đường Mạt Ưu dắt đi.

Cô Toàn Cơ thở phào một hơi nhẹ nhõm, rồi nói: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng sắp khỏi rồi”.

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, nói với Đường Mạt Ưu: “Anh Đường, để tôi cùng anh đưa nó đi dạo”.

Đường Mạt Ưu nhìn thần sắc bình lặng của Mặc Tây Quyết, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Được, mời cô Ngôn”.

Ánh mắt cô Toàn Cơ nhìn theo bóng dáng Ngôn Tiểu Nặc biến mất ở cửa, nói với Mặc Tây Quyết cả quá trình đến mày cũng không nhíu: “Tình huống gì vậy, mọi người sao vẫn không tự nhiên như thế?”

Mặc Tây Quyết nghiêng người trên sofa, trên mặt lộ ra sự mệt mỏi, bê tách cappuccino lên uống một ngụm, bóp bóp nhất đường, “ Cô ấy muốn làm gì thì để tùy ý cô ấy”.

Cô Toàn Cơ thở dài một hơi, “Nếu cô ấy muốn rời đi thì sao?”

“Không thể được”. Mặc Tây Quyết điềm đạm nói, thân sắc kiên định vô cùng.

Ngôn Tiểu Nặc và Đường Mạt Ưu đi trên thảm cỏ, Đường Mạt Ưu nắm dây xích chó, mà Tú Cầu vẫn chung thành diễn vai của chú chó dẫn đường cho người mù.

Đường Mạt Ưu nói: “Cô Ngôn muốn hỏi tôi thời gian cụ thể khi nào có thể hồi phục đúng không?”

Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, không hề phủ nhận: “Phải”.

Đường Mạt Ưu nói: “Từ ngày đầu tiên tôi nhìn thấy cô mất thị giác, tôi đã biết cô chỉ muốn †ìm một nơi để dưỡng bệnh mà thôi”.

Ngôn Tiểu Nặc trâm mặc cả nửa ngày rồi mới nhẹ giọng nói: “Những ngày vừa qua tôi đã nghĩ rất nhiều, tôi không có cách nào để đối diện với Mặc Tây Quyết”.

Đường Mạt Ưu gật đầu: “Không hận à?”

“Hận, nhưng tồi...” Ngôn Tiểu Nặc dừng chủ để lại, không nói tiếp nữa.

Đường Mạt Ưu nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thể cô đi ra một thời gian, thì tâm tình cũng sẽ khác”.

Ngôn Tiểu Nặc hơi nhếch mày: “Ồ?”

Đường Mạt Ưu dừng bước, nhìn về cây linh sam ở trước mặt rồi nói: “Năm đó mẹ tôi bị ép rời xa bố tôi năm năm, năm năm đó, không có lúc nào là bà ấy không nhớ đến bố tôi, dù cho có tôi và em gái ở bên cạnh, rốt cuộc cũng không có cách nào bỏ qua nỗi bận tâm trong lòng”.

Ánh mắt Ngôn Tiếu Nặc trở nên u sầu: “Một tiếng vợ chồng, nghĩa nặng tình thâm.

Đường Mạt Ưu nói: “Lúc ở trước mặt có lẽ không cảm nhận được gì, nhưng một khi rời đi, thì lại vô cùng lưu luyến. Hơn nữa anh ấy lại không phải cổ ý, chỉ là sơ suất”.

Hàng mi dài của Ngôn Tiểu Nặc khẽ run, rất lâu sau cô mới nói: “Anh Đường có thể nói cho tôi biết mắt tôi bao lâu nữa có thể khỏi không?”

Đường Mạt Ưu ngậm miệng, không nói gì.

Ngôn Tiểu Nặc lại nói: “Ý tốt của anh Đường, Ngôn Tiểu Nặc xin nhận. Chỉ là đối với tôi mà nói bà ngoại không chỉ là sự tồn tại của một người thân, mà bà là niềm tin duy nhất chống đỡ tôi đi về phía trước”.

Đường Mạt Ưu thở dài một hơi, “Ây, nhiều nhất là qua bốn ngày nữa mắt cô sẽ khỏi”. Nói rồi, anh ta nói với Tú Cầu: “Chó ngốc, chúng ta đi thôi”.

Tú Cầu to gan gâu một tiếng, như biểu thị nó rất không hài lòng với cách qọi này.

Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt, bước chân không hề ngừng lại, cùng anh ta quay về.

Trên đường có người làm quen biết cô rất nhiệt tình dừng lại hỏi thăm tình hình của cô, ngữ khí Ngôn Tiểu Nặc rất thân thiết trả lời từng người một.

Có lẽ mắt cô không nhìn thấy nên đối với những điều nhỏ bé này trở nên rất mẫn cảm.

Cô có thể cảm nhận được số lượng vệ sĩ nhiều lên, bởi vì vệ sĩ và người hầu nữ không giống nhau.

Thân sắc Ngôn Tiểu Nặc từ đầu đến cuối đều rất bình thản, dù là lúc ăn cơm, cô cũng không có bất cứ biểu hiện thay đổi nào. Mặc Tây Quyết hỏi Đường Mạt Ưu, “Mắt cô ấy bao giờ thì khỏi?”

Đường Mạt Ưu nhìn Ngôn Tiểu Nặc một cái, nhẹ giọng nói: “Ít nhất năm ngày”.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cười nhàn nhạt, không hề nói gì.

Mặc Tây Quyết gật đầu, nói với Đường Mạt Ưu: “Mạt Ưu, cảm ơn anh”.

Đường Mạt Ưu chỉ cười cười trả lời, sau đó tiếp tục ăn cơm, mũi chân anh ta chốc chốc lại đá vào mông Tú Cầu một cái.

Tú Cầu đang ở dưới gầm bàn ăn cơm ngon lành, mông đột nhiên bị đá một cái, nó lập tức nhảy ra.

Mặc Tây Quyết chỉ bình thản liếc mắt về phía Tú Cầu đang nhìn anh bằng ánh mắt tủi thân, không nói gì.

Ngôn Tiểu Nặc không hề chú ý đến mấy việc này, cô ăn xong cơm thì vịn vào cầu thang lên lầu.

Cô người làm vội vàng cẩn thận dè dặt ở bên cạnh nhìn cô, mặc dù Ngôn Tiểu Nặc hiện tại lên lầu rất chậm, nhưng rất vững vàng, nhưng bất luận thể nào cô người làm cũng không dám để cô một mình trước khi cô hồi phục hoàn toàn.

Ngôn Tiểu Nặc vào phòng tắm rửa rồi chui vào trong chăn.

Chợp mắt một lúc, Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy, dựa vào hình ảnh mông lung trước mắt đến được bên cửa sổ, cô nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ ra.

Ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên mặt cô như thế, Ngôn Tiểu Nặc bất giác nhằm hai mắt lại, sau đó mới từ từ mở mắt ra, thích ứng với ánh mặt trời.

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, má anh dán lên thái dương cô, dịu dàng nói: “Dậy rồi à?”

Ngôn Tiểu Nặc gật nhẹ đầu.

Cơ thể trong vòng tay anh vô cùng mềm mại, không giống như mấy ngày trước, lúc anh ôm cô thì cơ thể cô đều cứng nhắc. Mặc Tây Quyết đột nhiên cảm thấy, hiện tại dù không nói chuyện với cô thì anh cũng cảm thấy an tâm.

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc thở nhẹ một hơi, bất giác cảm nhận được không khí hiện tại trong lâu đài.

Mặc Tây Quyết đưa tay ra, vuốt ve tóc cô, rồi nói: “Đứng thế này có mệt không?”

Ngôn Tiểu Nặc gật nhẹ đầu.

Mặc Tây Quyết thấy vậy thì liền bế cô lên, đặt cô ngồi lên giường.

Ngôn Tiểu Nặc từ từ nằm xuống, Mặc Tây Quyết thấy vật thì cúi người hôn lên má cô một cái sáu đó lật người xuống giường rời ởi.

Tiếng đóng cửa truyên tới, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của Ngôn Tiểu Nặc từ từ mở ra.

Cô ngẩn người một lúc, sau đó từ từ ngồi dậy, thân hình mảnh khảnh dựa vào đầu giường, ánh mắt trầm tĩnh.

Ngôn Tiểu Nặc đi từ trong phòng Ngôn Tiểu Nặc ra, quản gia Duy Đức đã đứng ở đầu câu thang đợi anh.

Thấy Mặc Tây Quyết đi tới thì ông ấy tiến lên hai bước, đợi Mặc Tây Quyết tiến lại gần, Duy Đức thấp giọng nói: “Cậu chủ, đã xử lý xong rồi”.

Ông ấy nói xử lý ở đây là chỉ Ngôn Ngọc Thanh và Lý Tĩnh. Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Đầu tiên là giam giữ trái phép, sau đó là mua bán thuốc nổ trái phép, cuối cùng là hạ độc giết người, đủ các loại bằng chứng rõ ràng, đây kết quả chắc chắn rồi, không cân quá quan tâm”.

Duy Đức gật đầu: “Cậu chủ nói phải”. Sau đó thay đổi chủ đề, tiếp tục nói với Mặc Tây Quyết: “Ngôn Uyển Cừ vẫn chưa tỉnh lại”.

Mặc Tây Quyết nghe vậy, nhếch nhếch lông mày lưỡi mác, ngón tay cái của bàn tay phải như vô ý chuyển động trên bàn tay trái.

Duy Đức thấy vậy thì lập tức cúi đầu, trong lòng bắt đầu trở nên căng thẳng. Bộ dạng này của cậu chủ, thông thường là muốn hạ độc thủ, lúc này không đến lượt ông ấy thiếu cảnh giác. Mặc Tây Quyết chắp hai tay ra sau, từ từ xuống lầu, Duy Đức đương nhiên cũng đi theo sau anh.

Trong phòng khách rộng lớn, các cô người làm bị Duy Đức ra hiệu lùi ra ngoài, giọng nói Mặc Tây Quyết mặc dù rất bình thản nhưng lại rất có sức nặng: “Người đàn bà này, ra tay tàn nhẫn, hơn nữa thủ đoạn vô cùng độc ác, ông phải cẩn thận chú ý một chút”.

Thần sắc Duy Đức vô cùng nghiêm túc, nói: “Cậu chủ yên tâm.

Bước chân vốn chậm rãi của Mặc Tây Quyết trở nên nhanh hơn, vội vàng đi ra khỏi cửa lớn.

Duy Đức biết anh đến tập đoàn Đế Quốc xử lý công việc, ông ấy quay đầu, đi về phía hành lang, đôi mắt màu lam đậm lóe lên một tia do dự.

Cửa phòng khách vẫn mở, song cánh cửa nhẹ nhàng lắc lư một chút.

Quản gia Duy Đức thấy vậy, ổn định lại cảm xúc của mình, rồi ra khỏi cửa.

Vẫn là cô quản sự lần trước, cô ta thấy xung quanh không có ai thì bước nhanh lên phía trước hai bước, thấp giọng nói với quản gia Duy Đức: “Đã điều tra ra người ăn cắp hợp đồng rồi, không phải Cận Phượng Anh mà là Tiêu Phi”.

Ánh mắt quản gia Duy Đức hoài nghi.

Cô quản sự vội nói: “Anh trai của Tiêu Phi làm việc ở tập đoàn Diệu Hoa”.

Duy Đức lập tức hiểu ra, gật đầu, “Nên xử lý thế nào thì xử lý như thế, phải theo dõi chặt hơn Cận Phượng Anh bên đó, không được cho cô ta có bất cứ cơ hội tiếp xúc với cô Ngôn!”

Thâm thù đại hận, nếu nói Cận Phượng Anh không có bất cứ tâm ý nào, thì đừng nói Duy Đức, đến tên ngốc cũng sẽ không tin.

Bất luận khổ như thế nào, thì Cận Phượng Anh cũng lặng lẽ chịu đựng, Duy Đức càng không thể không cẩn thận.

Thần sắc cô quản sự trịnh trọng: “Vâng”.

Duy Đức gật đầu, sau đó ra khỏi nhà xử lý việc Ngôn Uyển Cừ bên đó.

Nếu hiện tại Duy Đức quay đầu lại, ông ấy có thể nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đang lặng lẽ đứng ở đầu cầu thanh.

Ngôn Tiểu Nặc không xuống lầu, cô chỉ đứng ở đó, hơi cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì.

Thôi vậy, vẫn nên đợi đến lúc bản thân khỏi hẳn rồi tính tiếp!

Cô bắt buộc phải thành công trong một lần, tuyệt đối không được thất bại.

Dựa vào sự thông minh của Mặc Tây Quyết và sự hiểu biết của anh về cô, thì chắc sớm đã đã ra ý đồ của cô rồi?

Nhìn tình cảnh này, anh chắc chắn sẽ không để cô rời đi, trên môi Ngôn Tiểu Nặc nở nụ cười khổ sở,

Nghĩ một lúc, Ngôn Tiểu Nặc giơ tay, sờ lên công tắc trên tường, nhẹ nhàng ấn một cái.

Đây là sau khi cô mất đi thị giác, Mặc Tây Quyết đã cho người lắp đặt những công tắc này, đầu giường, nhà vệ sinh, đầu cầu thang, đều có loại công tắc này.

Chỉ cần cô ấn một cái, thì không đến một phút, đã có người làm chạy đến.

“Cô Ngôn”. Cô người làm ở ngoài cửa lập tức đi vào lên lầu, cung kính hỏi: “Cô có dặn dò gì ạ?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn đi ra ngoài đi dạo, ra chỗ thảm cỏ”.

Ở trong lâu đài, cô Ngôn thường xuyên ra ngoài đi dạo, hôm nay cô có tâm tình thế này đúng là một việc tốt.

Cô người làm không dám chậm trễ, vội vàng nói: “Vâng”. Sau đó đưa tay ra đỡ Ngôn Tiểu Nặc xuống lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK