Tầm mắt Vũ Vi nhìn vào trong bàn tay Mạc Tử Hiên, chỉ thấy hai vé xem triển lãm của TT, lẳng lặng nằm trong bàn tay rộng mở của Mạc Tử Hiên.
Cô hơi choáng váng, sau đó trong lòng kích động một lúc, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, cô cầm hai chiếc vé từ trong tay Mạc Tử Hiên, có này hai tấm vé vào cửa, cô lại có cơ hội đối phó Xa Lan rồi!
Nhìn thấy Vũ Vi vui vẻ như vậy, Mạc Tử Hiên vui vẻ cười một tiếng, xoay người đem từ tủ nhỏ bên cạnh giường bưng bữa ăn tối đến trước mặt Vũ Vi, "Đói bụng không? Ăn chút cơm đi, tránh cho buổi tối đói mà tỉnh lại nữa."
Trong lòng Vũ Vi không khỏi cả kinh, cô cũng không nghĩ đến, Mạc Tử Hiên vì cô mà lại săn sóc như vậy làm xong bữa ăn tối, nhưng, cô sẽ không tiếp nhận lòng tốt của Mạc Tử Hiên. Cô nhìn cũng không nhìn thức ăn ngon trong tay Mạc Tử Hiên, liền lạnh giọng cự tuyệt."Không cần."
Vũ Vi lạnh lùng, làm tổn thương Mạc Tử Hiên, phải biết bữa ăn tối này, chính là anh vì Vũ Vi mà tự mình đặc biệt xuống bếp làm, nhưng cô chỉ là nhàn nhạt nói một câu không cần, anh mạnh mẽ ngăn chặn đau khổ trong lòng, trên mặt nhàn nhạt mỉm cười lấy lòng nhìn Vũ Vi, "Vũ Vi, ăn chút đi, nếu không buổi tối em sẽ đói đó." Nhớ tới lần trước lúc Vũ Vi đang ngủ, bụng vẫn đánh lô tô, anh liền không nhịn được buồn cười, anh cảm thấy khi đó Đồng Vũ Vi thật đáng yêu.
Vũ Vi đặt vé ở đầu giường, vén chăn lên từ trên giường đứng dậy, lướt qua Mạc Tử Hiên đi ra phòng ngủ, trước khi rời khỏi phòng, cô lạnh lùng ném một câu cho Mạc Tử Hiên, "Tự tôi biết làm cơm." Ý của cô rất rõ ràng, chính là Mạc Tử Hiên làm cơm, cô không ăn!
Mạc Tử Hiên vân vê khay thức ăn trong tay, sau đó chậm rãi đem khay đặt lại trên mặt tủ.
Cơm tối của Vũ Vi rất đơn giản, hai gói mì ăn cộng thêm một cây xúc xích Marco Polo cùng một trái trứng gà, kể từ lần trước nửa đêm tỉnh lại vì đói, cô liền mua rất nhiều mì ăn liền đặt ở trong nhà bếp.
Ăn xong mì, Vũ Vi trở lại phòng ngủ, vừa lúc thấy bộ dạng Mạc Tử Hiên mới vừa tắm xong, thân thể hắn mặc áo ngủ to bành, cầm khăn lông trắng lau mái tóc ướt của mình.
Vũ Vi chậm rãi đi tới trước người của Mạc Tử Hiên, đôi tay vòng quanh trên cổ hắn, nhón chân lên, đem lấy cánh môi phấn hồng của mình đưa lên cánh môi khêu gợi của Mạc Tử Hiên, lúc môi của nàng sắp chạm được cánh môi của mạc Tử Hiên , trong giây lát Mạc Tử Hiên, đẩy Vũ Vi ra, hơi tức giận nhìn Vũ Vi, "Đồng Vũ Vi, em làm cái gì vậy?" Mới vừa lạnh lùng cự tuyệt bữa ăn tối của anh, bây giờ lại chạy tới quyến rũ anh? Anh rất muốn hiểu rõ trong đầu Đồng Vũ Vi đang suy nghĩ gì?
Vũ Vi giận quá hóa cười, đi mấy bước đến bên người Mạc Tử Hiên, đôi tay vòng quanh cổ của Mạc Tử Hiên, nhón chân lên, đôi môi phấn hồng dính vào bên tai Mạc Tử Hiên nhẹ giọng nói, "Báo đáp anh đã cho tôi hai vé xem triển lãm." Cô không muốn thiếu Mạc Tử Hiên bất kỳ thứ gì, kể cả nhân tình, cho nên cô muốn dùng loại phương thức này để hồi báo Mạc Tử Hiên. Như vậy, giữa bọn họ liền huề nhau không phải sao?
Mạc Tử Hiên tức giận, không nghĩ tới đồng Vũ Vi lại dùng cái này loại phương thức báo đáp anh!
Anh dùng lực đẩy Đồng Vũ Vi ra, mặt tức giận nhìn chằm chằm Vũ Vi, "Đồng Vũ Vi, anh không muốn em báo đáp, anh giúp em là bởi vì anh yêu em! Anh mong đợi sẽ một ngày em có thể cảm nhận được tình yêu anh dành cho em, chân tình của em, từ đó yêu anh, em có hiểu hay không?"
Vũ Vi lại không nhịn được châm chọc cười một tiếng, hỏi ngược lại Mạc Tử Hiên, "Mạc Tử Hiên, anh cho là tôi sẽ yêu anh sao?"