Một cô y tá tuổi còn trẻ nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh ra, nhìn bóng lưng Vũ Vi hỏi, "Xin hỏi cô có phải là người nhà của bệnh nhân Đồng Kì không?"
Vũ Vi không khỏi xoay người nhìn cô y tá trẻ tuổi, " Đúng, tôi phải."
"Cô khỏe, trưởng bác sĩ nói đã có kết quả kiểm tra của bệnh nhân Đồng Kỳ, ông muốn cô đến văn phòng một chuyến." Cô y tá nhẹ giọng nói với Vũ Vi, bởi vì không thể nói chuyện lớn tiếng khi có người bệnh tim.
Vũ Vi nhìn thoáng qua Đồng Kỳ vẫn còn chưa tỉnh, " Một hồi tôi sẽ qua." Cô không thể để mẹ một mình ở nơi này, nếu như mẹ tỉnh mà không thấy cô, sẽ sốt ruột .
Cô y tá tựa hồ nhìn được suy nghĩ của Vũ Vi, cô mỉm cười đi đến trước mặt Vũ Vi, "Cô yên tâm đi, tôi giúp cô trông coi mẹ cô."
Vũ Vi không khỏi cảm kích nhìn cô y tá, "Cám ơn cô."
Ra khỏi phòng bệnh đi dọc theo hành lang về phía trước đến cuối, quẹo trái là văn phòng trưởng bác sĩ.Vũ Vi lễ phép gõ gõ cửa phòng, sau đó đẩy cửa vào.
Trưởng bác sĩ là một người đàn ông trung niên, dáng người trung bình, mang một cặp mắt kính, nhìn qua cực kỳ ôn hòa. Lúc này ông đang cúi đầu nhìn tư liệu trên bàn .
"Trần thúc thúc."Vũ Vi đi đến bàn ngồi xuống đối diện bác sĩ Trần, cô cùng bác sĩ Trần rất quen thuộc, bởi vì bác sĩ Trần từ trước đến giờ là bác sĩ chữa bệnh ẹ, đã từng theo đuổi mẹ, nhưng trong lòng mẹ chỉ có Sở Quốc Vĩ, cho nên cự tuyệt bác sĩ Trần, hiện tại bác sĩ Trần vẫn còn độc thân như cũ. Trong lòng cô hi vọng bây giờ mẹ đã hết hy vọng đối với Sở Quốc Vĩ. Suy xét một chút về bác sĩ Trần.
"Vũ Vi, ngồi đi con." Bác sĩ Trần ngẩng đầu lên cười với Vũ Vi.
Vũ Vi ngồi đối diện với bác sĩ Trần, nhìn tập tài liệu trong tay bác sĩ Trần, sau đó ngẩng đầu nhìn bác sĩ Trần, "Trần thúc thúc, bệnh mẹ con có phải hay không rất nghiêm trọng?"
Bác sĩ Trần nhìn Vũ Vi một cái, sau đó cầm tài liệu trong tay tất cả đều đưa tới Vũ Vi, “Vũ Vi, bệnh tim của mẹ con rất nghiêm trọng, lập tức cần phải phẫu thuật nối mạch máu, nếu không, bà sẽ không sống quá sang năm."
Vũ Vi lập tức sửng sốt, cô vẫn cho rằng bệnh tim của mẹ mới chỉ là giai đọan đầu, nên không cần làm phẫu thuật , nhưng là hiện tại, bác sĩ Trần nói nếu mẹ cô không phẩu thuật thì mẹ sẽ sống không quá năm nay, làm sao cô có thể chấp nhận được?
Trong lòng Vũ Vi ôm một tia hy vọng nhìn bác sĩ Trần."Trần thúc thúc, bệnh tim của mẹ con nghiêm trọng đến như vậy sao?"
"Vũ Vi, phẩu thuật nhất định phải làm, hơn nữa tốt nhất trong vòng một tháng làm phẩu thuật, chậm mà nói. . . ." Bác sĩ Trần nhìn Vũ Vi chậm rãi nói.
Bác sĩ Trần nói đã rất rõ ràng, bệnh tim của mẹ cực kỳ nghiêm trọng, phải lập tức mổ, nếu không sống không quá năm nay. Mặc dù biết kết quả, trong lòng Vũ Vi trầm xuống.
Thật lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn bác sĩ Trần, "Trần thúc thúc, đại khái phẫu thuật cần bao nhiêu tiền?"
Bác sĩ Trần trầm mặc một hồi trả lời Vũ Vi, "Ít nhất. . . 30 vạn."
30 vạn!
Trong tay cô chỉ có mười vạn, vẫn còn thiếu 20 vạn!
Vũ Vi hít sâu một hơi, sau đó từ trên ghế đứng lên, "Trần thúc thúc,người hãy sắp xếp thời gian phẩu thuật ẹ cháu càng sớm càng tốt, tiền bạc, con sẽ nghĩ biện pháp gom gớp." Nói xong cô đi đến cửa văn phòng.
"Vũ Vi, chuyện tiền bạc, ta có thể cho con mượn." Bác sĩ Trần từ trên ghế đứng lên nhìn Vũ Vi, ông hy vọng chính mình có thể giúp Đồng Kỳ cùng Vũ Vi.
Một bàn tay Vũ Vi đã nắm đồ vặn cửa, bác sĩ Trần nói, làm cho cô cực kỳ cảm động, nhưng là, cô không thể nhận sự trợ giúp của bác sĩ Trần, bởi vì cô không muốn nợ bác sĩ Trần,cô xoay người hướng tới bác sĩ Trần cảm kích cười, "Trần thúc thúc, cám ơn người, vấn đề tiền bạc, con có thể nghĩ biện pháp giải quyết."
"Vũ Vi?" Bác sĩ Trần có chút bất đắc dĩ nhìn Vũ Vi.
Vũ Vi chỉ là hướng tới bác sĩ Trần cười cười, sau đó rời khỏi văn phòng.
Rời khỏi văn phòng, nụ cười trên mặt cô trở nên cứng đờ. 20 vạn cũng không phải là con số nhỏ a!