Mạc Tử Hiên đi vài bước đến trước người Trần viện trưởng, túm tay áo của ông, "Trần thúc thúc, bệnh tình của bà cháu có phải rất nghiêm trọng hay không?"Lúc hắn hỏi trong đôi mắt trong suốt kia tràn ngập sợ hãi.
Trần viện trưởng nhìn dáng vẻ Mạc Tử Hiên lo lắng, lại nhìn về vẻ mặt xanh xao của bà cụ, nhịn không được thở dài, "Bà cụ bệnh rất nghiêm trọng,chỉ sợ các cháu lo lắng nên đã lén gạt các cháu. Vốn thân thể của bà còn có thể kiên trì năm sáu năm nhưng là gần đây thời tiết không tốt, lại thêm tuổi tác bà cụ đã cao, hiện tại tối đa bà chỉ có thể kiên trì một năm, các cháu nên chuẩn bị tâm lý."
Tâm tình Mạc Tử Hiên nhất thời rơi xuống thấp, hắn gắt gao túm lấy tay bác sĩ Trứ Trần, vô lực rũ xuống. . . Hắn đi vài bước đến phía trước cửa sổ, hai chân mềm nhũn, quỳ gối bên giường, nhìn khuôn mặt bà cụ ‘ ngủ say ’, tâm của hắn như bị người ta dùng dao đăm một cái đau đớn không thôi. Nước mắt hắn chậm rãi chảy xuống.
Trần viện trưởng rời đi, Mạc Tử Phàm đi đến trước giường bệnh, gắt gao nắm lấy đôi tay nhăn nheo của bà cụ, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi gò má *bão kinh phong sương kia của bà cụ, thậm chí không dám nháy mắt, hắn sợ, sợ bà cụ bất cứ lúc nào cũng sẽ rời khỏi hắn.( bão kinh phong sương :dãi gió dầm mưa)
"Các cháu. . . Đến đây." Nằm trên giường bệnh bà cụ chậm rãi mở hai mắt, nhìn thấy hai anh em hắn ở bên cạnh giường bệnh, bà lộ ra vui mừng tươi cười, bà cuối cùng cũng không uổng công yêu thương hai đứa cháu trai này, ít nhất thời điểm bà sinh bệnh, hai đứa cháu bà đều đã ở trước giường.
"Bà nội, người đã tỉnh." Nước mắt trên mặt Mạc Tử Hiên biến mất, sau đó mỉm cười nhìn bà cụ.
"Bà nội." Mạc Tử Phàm nhìn thấy lão thái thái tỉnh lại,tâm tình như lửa đốt cũng để xuống.
Trên mặt bà cụ vui mừng tươi cười dần dần biến mất, sau đó treo lên thất vọng tươi cười, nhìn hai cháu trai anh tuấn,bà thâm sâu thở dài, "Haizz,bà đã già rồi sợ sẽ không chống đỡ được lâu nữa."
Mạc Tử Hiên miễn cưỡng nặn ra một cái mỉm cười nhìn bà cụ, an ủi bà, "Bà nội, bà không nên nói như vậy thân thể bà luôn luôn khoẻ mạnh nhất định sẽ sống đến trăm tuổi."
Bà cụ chua sót cười, "Không cần an ủi bà thân thể bà, bà biết mà, bà làm lụng vất vả hơn nửa đời người, mệt chết đi, đã đến lúc nên nghỉ ngơi rồi. Chết là xong hết mọi chuyện, chỉ có một việc đáng tiếc là không thể nhìn thấy các cháu lấy vợ sinh con thôi."
Lời nói bà cụ thê lương tựa như là cây búa từng chữ từng chữ đóng trên ngực Mạc Tử Hiên cùng Mạc Tử Phàm.
Mạc Tử Phàm hướng tới bà cụ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay bà cụ, "Bà nội, kỳ thật con đã sớm yêu một cô gái, chỉ cần người xuất viện thân thể tốt lên thì con sẽ lập tức kết hôn." Cho dù là gì thì hắn cũng sẽ không để cho Lão thái thái nuối tiếc khi rời khỏi trên đời này.
Mạc Tử Hiên liếc mắt nhìn Mạc Tử Phàm một cái, sau đó nhìn bà cụ, chậm rãi mở miệng nói, "Bà nội,con cũng thích một cô gái, chừng nào nội xuất viện, chỉ cần thân thể người tốt,ngày đó con và anh sẽ kết hôn."
"Thật vậy chăng?" Vẻ mặt bà cụ hưng phấn nhìn hai cháu trai.
Mạc Tử Hiên và Mạc Tử Phàm liếc nhìn nhau, sau đó hướng bà cụ gật gật đầu, "Đương nhiên là sự thật."
Trên mặt bà cụ hiện vẻ hưng phấn càng đậm thêm một chút, " Bà sẽ xuất viện trong thời gian sớm nhất,trước khi chết bà muốn nhìn thấy hai con cưới vợ. Nếu không khi bà xuống đất sẽ không thể nào mà nói chuyện vơí cha mẹ các cháu nha!"
Tâm tình Mạc Tử Hiên cùng Mạc Tử Phàm đồng thời trầm xuống. . . .