Trác Nhất Phi nhìn thấy Vũ Vi nhíu hai mắt lại, một bộ dạng cực kỳ vui vẻ, hắn từ trên ghế đứng lên, trên mặt treo một mỉm cười nhàn nhạt nhìn Vũ Vi, cực kỳ tự nhiên nói, "Đến đây." Như vậy giống như giường bệnh đích thị của hắn, tựa như là Vũ Vi tới thăm bệnh.
Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng, "Đến đây." Nói xong,cô đi đến trước giường bệnh, đem gối mềm đặt ngang giường bệnh,"Mẹ, ngày mai là phẩu thuật rồi, hôm nay mẹ nên nghỉ ngơi nhiều một chút đi."
Mẹ Đồng cười ha ha, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Vũ Vi, sau đó nằm ở trên giường bệnh, đóng lại hai mắt, "Mẹ sẽ nghỉ ngơi thật tốt. Con yên tâm đi."
Vũ Vi lại ngồi ở bên cạnh giường bệnh, lẳng lặng nhìn mẹ, mãi đến khi mẹ đã ngủ say, cô mới đứng dậy đưa Trác Nhất Phi rời phòng bệnh.
Rời khỏi phòng bệnh, Vũ Vi cùng Trác Nhất Phi đi song song,cô quay đầu nhìn Trác Nhất Phi, mở miệng nói, "Nhất Phi, cám ơn cậu."
Hai tay Trác Nhất Phi lại đút vào túi, có chút hờn giận nghiêng người nhìn Vũ Vi một cái, "Nếu như lần sau mà còn khách khí như vậy, mình sẽ tức giận a!"
Vũ Vi cười nhẹ, sau đó nói sang chuyện khác, "Mình đã tìm được công việc tại Callme."
"Callme?" Trác Nhất Phi đi về phía trước thoáng dừng lại một chút, hắn biết bản chất của Callme , từ cao quý chính là thiên kim tiểu thư, cho tới đê tiện là quán bar, làm việc tại đó nữ sắm vai sinh hoạt cùng các loại nhân vật, theo suy nghĩ hắn Vũ Vi là cô gái cao ngạo tự ái, thật không ngờ Vũ Vi sẽ làm việc ở nơi đó.
Vũ Vi biết Trác Nhất Phi đang nghĩ gì, cô liền hé miệng cười, " Làm việc tại callme tốt hơn quán bar."
Trác Nhất Phi thâm sâu nhìn Vũ Vi một cái, thật sự, làm việc tại Callme tốt hơn so với quán bar, tối thiểu tại callme có thể lựa chọn khách nhân, mà ở quán bar không có quyền lựa chọn.
Vũ Vi đưa Trác Nhất Phi đến cửa bệnh viện, Trác Nhất Phi trước khi rời đi cư nhiên lại không có yêu cầu Vũ Vi làm bạn gái của hắn. Điều đó làm cho Vũ Vi cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
"Nhất Phi đã về?" Vũ Vi mới vừa tiến vào phòng bệnh thì mẹ Đồng mở hai mắt nhìn Vũ Vi.
Nhất Phi!
Vũ Vi im lặng, cư nhiên mấy ngày nay mẹ lại thân thiết kêu Trác Nhất Phi như vậy, xem ra mẹ bị Trác Nhất Phi lấy lòng rồi.
"Dạ." Cô chỉ là nhàn nhạt lên tiếng.
Mẹ Đồng nhìn ánh mắt lấp lánh của Vũ Vi, một đôi bão kinh phong sương trong đôi mắt tràn ngập chờ mong, tựa như hận không thể làm cho Vũ Vi cùng Trác Nhất Phi yêu nhau ,"Vũ Vi, mẹ thấy Nhất Phi là đứa không tệ, có thể là một người đàn ông tốt, thân là tổng giám đốc Trác thị có tài cũng không có vẻ kiêu ngạo, nhất định là người đàn ông tốt." Mấy ngày này, Trác Nhất Phi vẫn chăm sóc bên cạnh bà, bất kể là Vũ Vi có ở đây hay không, hắn đều dốc lòng chăm sóc bà, lại làm cho bà vui vẻ, đàn ông như vậy, rất khó tìm.( bão kinh phong sương: dãi gió dầm mưa)
"Mẹ,con biết Nhất Phi tốt, chỉ là. . . . bây giờ con không muốn yêu đương." Cô mới vừa bị Lục Hàng làm tổn thương, mẹ lại nằm tại giường bệnh, nào có tâm tư yêu đương a!
Mẹ Đồng thâm sâu thở dài, "Mẹ biết, đây chỉ là ý kiến của mẹ thôi nhưng thời điểm con muốn yêu đương, có thể suy nghĩ về Nhất Phi đầu tiên được không."
Vũ Vi hé miệng cười, gật gật đầu, sau đó ngồi ở ghế tựa cùng mẹ nói chuyện phiếm.
Ngày hôm sau là ngày mẹ Đồng phẩu thuật, Lạc Ngưng Nhi cùng Trác Nhất Phi đã đến bệnh viện sớm để có thể an ủi một chút tâm tình bất an của Vũ Vi.
Mẹ Đồng phẫu thuật cực kỳ thành công, hai giờ sau khi phẩu thuật liền tỉnh lại.
Tâm tình đang dâng cao cũng được cởi bỏ. Tiếp theo nước mắt hạnh phúc chảy xuống khuôn mặt, cả ngày cô bồi ở bên cạnh mẹ. . . . , Chăm sóc chế độ ăn uống hàng ngày của mẹ..
Mãi đến năm ngày sau, Callme gọi điện thoại tới,cô mới rời khỏi mẹ đi ra ngoài làm việc.