Trác Nhất Phi biết gần đây Vũ Vi đã xảy ra rất nhiều chuyện, tâm tình mệt mỏi, thân thể cũng mệt mỏi, hắn thâm sâu nhìn Vũ Vi, hai tay nhẹ để trên bờ vai cô, lời thề son sắt nói, "Vũ Vi, mình sẽ chờ cậu chờ đến khi cậu muốn yêu đương, muốn chấp nhận mình mới thôi, cho dù là mười năm, hai mươi năm, chỉ cần mình còn sống, mình nhất định sẽ chờ cậu."
"Nhất Phi, cậu hà tất phải làm vậy? Mình không đáng. . ." Tâm tình Vũ Vi phức tạp nhìn Trác Nhất Phi, đối với tình cảm của Trác Nhất Phi, cô thật sự không biết nên làm như thế nào cho tốt.
"Cậu đáng!" Vẻ mặt Trác Nhất Phi kiên định nhìn Vũ Vi nói.
Vũ Vi nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt,cô muốn nói với Trác Nhất Phi không cần đợi cô, cả đời này, cô không thể yêu hắn, nhưng là cô không đành lòng, Trác Nhất Phi yêu cô nhiều năm như vậy, lại đối xử với cô rất tốt thật sự cô không đành lòng tổn thương Trác Nhất Phi, chỉ đứng ở tại chỗ ngẩn ra nhìn Trác Nhất Phi.
Nhìn thấy bộ dáng ngẩn ra của Vũ Vi, Trác Nhất Phi nhịn không được hé miệng cười, hai tay hắn để trên bả vai Vũ Vi xoay cô về phía sau, để cho Vũ Vi đối diện với cửa bệnh viện, "Bên ngoài rất lạnh, cậu trở về nghỉ ngơi đi." Nói xong, hắn buông bả vai Vũ Vi ra.
Khi Vũ Vi cảm giác được hai cánh tay Trác Nhất đã buông bờ vai cô ra, cô cũng không quay đầu lại mà bước đi thẳng về phía trước.
Trác Nhất Phi vẫn đứng tại chỗ trên mặt mang theo vẻ chờ mong nhìn bóng lưng Vũ Vi, hắn hy vọng Vũ Vi có thể quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhưng là hắn thất vọng, Đồng Vũ Vi một cái cũng không có nhìn lại.
Đi vào cửa bệnh viện, Vũ Vi đi thẳng về phía trước, đi đến chỗ rẽ ngoặt, cô thở ra một hơi tựa như là mới gỡ được gánh nặng vậy,cô biết khi cô đi về phía trước, Trác Nhất Phi vẫn đứng ở phía sau cô, cô sở dĩ không quay đầu lại nhìn Trác Nhất Phi là vì cô muốn để cho Trác Nhất Phi biết giữa bọn họ là không thể.
Sáng sớm,Vũ Vi nhận được tin nhắn từ ngân hàng báo trong tài khoản của cô có hơn một vạn.
Nhìn tin nhắn, Vũ Vi bị mê hoặc, người nào đột nhiên lại cho cô một vạn a!
Không bao lâu, điện thoại của cô vang lên, là Lạc Ngưng Nhi.
"Có phải có một số tiền kỳ lạ từ trên trời rơi xuống trúng vào đầu cậu rồi hả?" Lạc Ngưng Nhi dựa vào sô pha, chân trần, vừa ăn đồ ăn vặt, một bên gọi điện thoại cho Vũ Vi.
"Cậu ình sao ?" Vũ Vi mơ hồ cảm giác được khoản tiền này cùng Lạc Ngưng Nhi có quan hệ, nếu không thì làm sao tin nhắn mới đến Lạc Ngưng Nhi liền biết.
"Mình nào có hào phóng như vậy, mà cho tiền cậu nha!" Lạc Ngưng Nhi nhịn không được cười lên một tiếng.
". . . . . . ?"
"Là công ty Callme đưa cho cậu,đó là tiền thù lao ngày hôm qua cậu thay thế mình đi làm việc." Lạc Ngưng Nhi ngồi thẳng người giải thích cho Vũ Vi nghe.
"Nhiều như vậy sao?" Vũ Vi giật mình, cô chỉ là cùng Mạc Tử Hiên tham gia yến hội mà thôi, lại được trả thù lao là một vạn?
"Như thế nào? Nhìn mấy đồng bạc đó có hứng thú làm tại công ty Callme hay không?" Lạc Ngưng Nhi hỏi Vũ Vi.
Không đợi Vũ Vi trả lời, Lạc Ngưng Nhi lại mở miệng nói, "Kỳ thật mình cảm thấy công việc tại Callme rất thích hợp với cậu,thời gian làm việc hầu như là buổi tối, lại không cần đến công ty báo cáo, có công việc thì làm, không có công việc,thì cậu có thể chăm sóc dì Đồng, ban ngày còn có thể tìm công việc khác làm, mà thù lao lại còn rất cao. Nhất cử tam được."
Điều kiện quả thực cực kỳ mê người, mà còn cực kỳ thích hợp với cô, Vũ Vi đối với điện thoại thản nhiên nói, " Để mình suy nghĩ."
Cúp điện thoại, Vũ Vi liền lên mạng tìm thông tin liên quan đến công ty Callme, sau khi tìm xong, cô cảm thấy được chính mình cũng cực kỳ thích hợp làm việc tại Callme.
Công ty Callme là một công ty vô cùng nề nếp, cực kỳ chú trọng sự an toàn của nhân viên, nhân viên ra ngoài làm việc, đều có vệ sĩ theo bên người để bảo vệ, trả thù lao cao, nhưng quan trọng, đi làm việc đại đa số đều là ban đêm.