Trác Nhất Phi thâm tình nói, lại khiến lòng Vũ Vi ấm áp lần nữa.
Vũ Vi và Trác Nhất Phi vừa trò chuyện vừa ăn tối, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Mạc Tử Hiên ăn bữa tối một mình, vị trí của hắn vừa khéo có thể thấy vẻ mặt Đồng Vũ Vi ngồi xéo đối diện hắn, khi hắn thấy Đồng Vũ Vi và người đàn ông đối diện trò chuyện rất vui vẻ, mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra sở dĩ Đồng Vũ Vi không lấy tiền của hắn, là bởi vì cô đã câu được một tên giàu có đẹp trai rồi !
Hắn vội vã ăn xong bữa tối, đi tính tiền, thời điểm khi hắn lướt qua Đồng Vũ Vi, không biết vì cái gì hắn cố tình thả chậm bước chân, khóe mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt Đồng Vũ Vi trước mặt, hắn thấy rất rõ ràng Đồng Vũ Vi chưa từng nhìn hắn một cái.
Lòng hắn không khỏi trầm xuống, Đồng Vũ Vi vậy mà lại không thấy hắn? Hay là giả vờ không nhìn thấy ? !
Cho dù như thế nào đi nữa, cũng làm lòng tự ái Mạc Tử Hiên bị đả kích nghiêm trọng, cũng làm trong lòng của hắn vô cùng không thoải mái.
Phải biết hắn bây giờ dù đi đến đâu cũng là người có quyền có thế*, mới vừa rồi còn có một người phụ nữ muốn quyến rũ hắn ở trước mặt mọi người ! Thế nhưng, Đồng Vũ Vi lại không nhìn hắn cái nào.
*người có quyền có thế:Nguyên văn là “Chích thủ khả nhiệt”, là một câu thành ngữ Trung Quốc. Câu này gần giống câu phương ngôn: “Đặt lửa lửa đỏ, đặt cỏ cỏ cháy” của ta. Nghĩa đen là sờ vào thì nóng bỏng cả tay, dùng để hình dung người có quyền có thế, kiêu ngạo khiến người khác không dám tiếp cận.
Cảm giác bị loại người này xem nhẹ, thật không tốt.
Hắn lạnh lùng nhìn Vũ Vi một cái, rồi sau đó rời khỏi nhà hàng, thời điểm khi hắn ra khỏi nhà hàng, điện thoại của hắn vang lên, sau khi hắn nghe điện thoại, sắc mặt vốn có chút khó coi của hắn bỗng hiện lên nét lo lắng sợ hãi, hắn nhanh chóng chạy đến trước xe, lái xe nhanh chóng rời đi. . . .
Bệnh viện.
Mạc Tử Hiên vội vã chạy đến bệnh viện, thay quần áo vô trùng đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Hắn khẽ đẩy cửa phòng, chỉ thấy bà lão luôn luôn khỏe mạnh, lúc này đang mang mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt tái nhợt thiếu sức sống nằm trên giường bệnh.
Mạc Tử Phàm luôn luôn trầm ổn lại đang nhíu mày, vẻ mặt lo lắng ngồi cạnh giường bệnh, đôi tay gắt gao nắm tay bà cụ.
Lòng của Mạc Tử Hiên, không khỏi trầm xuống, từng bước một đi tới trước giường bà cụ, cúi mắt nhìn xuống mái tóc đã hơi bạc của bà cụ.
Bà cụ tuy không phải là bà ruột của bọn họ, nhưng lại còn tốt hơn bà nội ruột, sau khi cha mẹ của bọn họ qua đời trong tai nạn ô tô, người thân của họ cướp đi tất cả tài sản của bọn họ, còn bỏ rơi hai anh em bọn họ, là một mình bà cụ nuôi nấng hai anh em họ lớn lên, chăm sóc và quan tâm chu đáo cho bọn họ. Đồng thời còn sáng lập Mạc thị, quản lý Mạc thị rất tốt, làm cho Mạc thị trở thành một công ty nổi tiếng trên thế giới, còn không nghĩ gì giao Mạc thị cho hắn quản lý. Tuy nói bà cụ là một nữ cường nhân* mạnh mẽ vang dội giới kinh doanh. Nhưng lại là một người có số khổ. Bà cụ khi còn trẻ, là một người phụ nữ nổi tiếng, nhưng vì một sai lầm, bước vào lao tù, ngay trong ngày hôm ấy, chồng trước của bà cụ liền cùng người tình mang theo tất cả tài sản của bà bỏ trốn, mà con gái duy nhất của bà cũng không chịu đựng được đả kích này, cắt cổ tay tự sát .
*Nữ cường nhân cụm từ mà người Trung Quốc dùng để chỉ những phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang.
Hắn vẫn cho là thân thể bà cụ mạnh khỏe, có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng bây giờ thấy bà cụ cứ nằm thẳng trên giường bệnh như vậy, hắn thấy sợ, sợ lại mất đi người thân một lần nữa. Hai tay của hắn nắm thành quyền thật chặt giữa hai lông mày lộ vẻ lo lắng cùng vẻ mặt hối hận.
Hắn hối hận bình thường không dành nhiều thời gian cho bà cụ, cũng hối hận thường xuyên chọc bà cụ tức giận.
Lúc này Viện Trưởng Trần ở bệnh viện mặc quần áo vô trùng đi vào phòng.
Mạc Tử Phàm nhanh chóng để tay bà cụ vào lại trong chăn, đứng dậy nhìn Viện Trưởng Trần đang đi tới trước giường bệnh.