"Không ngờ lại gặp được ngươi ở đây đấy. Ta cứ tưởng ngươi đã chết mất xác ở góc nào đó rồi chứ?"
Lê Nghĩa từ trong nhóm người đi tới, dáng vẻ cực kì kiêu ngạo. Mà Trần Phong cũng nhìn ra được, tại sao tên này lại kiêu ngạo đến như vậy!
Dựa theo khí tức này hiển nhiên hắn đã đột phá đến Tụ khí đỉnh cao, thậm chí còn cao hơn nữa. Toàn thân hắn như một lò lửa khổng lồ, sinh lực hóa thành sinh mệnh hỏa bùng cháy rừng rực!
Nhưng Trần Phong bây giờ một chút xíu e ngại hắn cũng không có, nói gì đến sợ hãi? Lúc trước hắn chỉ là Luyện khí cảnh võ giả còn không sợ hắn, huống hồ bây giờ đã là Tụ khí đỉnh cao, chiến lực càng tiếp cận Nội cương trung kì cấp? Bây giờ nếu hai bên so chiêu Trần Phong tin tưởng trong vòng mười chiêu hắn có thể đánh tên này nằm đo sàn! Thậm chí nếu vận dụng Bảo khí thì còn nhanh hơn, chỉ sợ năm chiêu tên kia liền đầu lìa khỏi cổ!
Bởi vậy hắn chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó giơ ngón tay giữa lên, mặt lộ rõ vẻ khiêu khích. Mà Lê Nghĩa cũng lửa giận bốc đầu, đã bắt đầu xăn ống tay áo, nhưng nghĩ đến Viện trưởng đang đứng bên cạnh mình nên y cũng không dám làm càn, chỉ làm động tác đưa tay lên cắt cổ để đe dọa.
Mà Trần Phong chú ý hơn lại là ba người lạ mặt, hai nữ hai nam, tuổi tầm mười tám mười chín, tất cả đều là Tụ khí trung kì hậu kì võ giả, khí thế cũng không tính là mạnh gì, xem ra chiến lực cũng thường mà thôi
"Bốn người này là....."Hắn có chút tò mò, hỏi.
"Bọn nó là những người đến từ các phân bộ của học viện. Ngươi biết đấy, ngoài ba thành lớn chúng ta thì xung quanh còn khoảng mười mấy trấn nhỏ, mà mỗi nơi đều có phân viện của ba học viện. Mà những trấn nhỏ này cũng được phân chia danh ngạch tiến vào đây, tính ra là khoảng gần một trăm rưỡi, chia ra một trấn cũng chỉ có mười người được tham dự. Học viện Minh Dương ta tổng cộng có 4 trấn, tính ra là 4 phân viện, mỗi phân viện có ba người tham gia."
"Ra là vậy." Hắn gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, lại đưa tay ra trước, nở một nụ cười thật hòa ái.
"XIn chào, rất vui được gặp mặt mọi người."
Bốn người kia thấy hắn làm vậy có chút bất ngờ, sau đó mới nhao nhao cười đáp:
"Chào em, rất hân hạnh được gặp mặt."
"Em đã được đi vào đây, chắc hẳn cũng là Tụ khí cảnh võ giả. Trời ạ, thiên phú thật cao, chả bù cho bọn anh lúc đó vẫn đang dừng lại ở Tụ khí. Quả thật là những người của ba chủ viện, thật tài năng."
Bọn hắn suýt xoa liên tục, nghe trong giọng nói xen lẫn tiếc nuối, xen lẫn thở dài, cũng có đâu đó một chút ghen ghét phảng phất. Điều này cũng phải thôi, lòng ích kỷ thì mỗi người đều có, căn bản là có thể khống chế không để nó lộ ra hay không thôi.
Trần Phong tuy còn trẻ, nhưng về kinh nghiệm sống thì cùng là tay già đời, làm sao không phát hiện được sự khác biệt trong ý tứ bọn họ chứ? Nhưng hắn cũng không nói, chỉ cười đáp lại mà thôi.
Càng ngày số người kéo đến càng đông, bây giờ tính ra đã có tới gần tám mươi người đứng đây, có lẽ cũng là số lượng gần như tối đa của một khu vực. Bởi vì trên đường còn gặp đỉa triều, bị yêu thú công kích,....đủ loại lí do nên sẽ có hao hụt không ít người, nhưng chung quy lại cũng không nhiều, có lẽ cũng chỉ trên dưới mười người chết mà thôi.
"Tất cả chuẩn bị. Bây giờ số người đã đủ, sẵn sàng công thành!"
Vị Linh giả nọ đứng trên không trung, ánh mắt ngưng trọng nhìn vào trong tòa cổ thành, lại nói:
"Trong thành hiện tại có ba con yêu thú cấp Linh cảnh, phân biệt ở Phủ thành chủ, cổng Đông và cổng Nam. Chúng ta hiện tại có 5 vị Linh giả, sẽ đem chúng chém giết. Các Chuyển Linh đi theo hỗ trợ chúng ta chém giết các yêu thú xung quanh. Còn từ Khai Huyệt trở xuống, lập thành tổ đội mà đi, tốt nhất không nên đi lẻ, đợi khi có tín hiệu của bọn ta mới được công vào thành. Chúng ta cũng không muốn các ngươi bỏ mạng oan tại đây, bởi vì các ngươi đều là tinh anh của mỗi thành, chết đi thì rất phí phạm."
" Còn bây giờ, công thành!"
Vị Linh giả này hô lớn, hắn trước tiên bước ra một bước, sau ót một hình thể khổng lồ chậm rãi hiện ra, đó là một con trâu mộng thật lớn, chẳng qua nó mới chỉ là trạng thái còn nhỏ, gọi là con nghé mà thôi. Nhưng khi con nghé này vừa hiện ra thì khí thế vị Linh giả này tăng lên một mảng lớn, tòa thân vang lên tiếng bụp bụp rắc rắc, từng đường gân cơ căn như dây đàn.
Mà phía sau hắn, bốn vị Linh giả khác cũng hô to lấy khí thế. Một vị sau ót hiện ra một cơn vòi rồng, rộng tới hàng trăm mét, chỉ riêng sức gió xung quanh thôi đã khiến Khai Huyệt cao thủ khiếp đảm né tránh. Một vị khác thì sau đầu hiện ra một dòng sông, nước sông chảy xiết, cuộn quanh thân hắn như một đầu giao long nhe nanh múa vuốt, cực độ hung tàn.
Nhưng trong này Trần Phong lại gặp một người quen, đó chính là một trong ba vị Linh giả bảo vệ học viện, vị Linh giả tuổi trung niên dáng người cường tráng, có Linh hồn là một tòa núi lớn. VỊ này so với lúc hắn mới gặp có vẻ như đã mạnh hơn rất nhiều, Linh hồn đã rõ ràng hơn trước rất nhiều, mà Linh lực cũng hùng hồn thấy rõ.
"Bốn vị, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, tránh cho kinh động những Linh cảnh yêu thú đang ẩn sâu trong lòng đất! Ngoài ra cũng cẩn thận con Kim Quan Vương Điểu kia, thực lực nó đã đạt đến Huyền Linh cảnh, dù chúng ta cùng gộp lại cũng không thể giết nổi nó đâu!"
"Bọn ta đã biết!"
Bọn hắn gầm lên, thân thể thoáng chốc đã bay vụt về phía thành cổ. Một lúc sau thì chiến đấu bắt đầu, từng đạo Linh thuật uy năng khổng lồ bộc phát. mà lúc này ba đầu Linh cảnh yêu thú kia cũng xuất hiện. Chúng thân thể không ngờ không hề to lớn khủng bố như mọi người nghĩ, ví như hai con yêu thú ở hai cổng phân biệt là một Tứ Ngà Thiên Tượng cùng Địa Hỏa Hổ. Hai con yêu thú này dáng dấp chỉ giống một Yêu thú cấp bốn, to xấp xỉ một căn nhà mà thôi. Nhưng đến khi nó ra tay mới biết thế nào là kinh thiên động địa!
Một cái Hổ chưởng đột nhiên đánh ra, sau đó là năm luồng sáng bắn vọt lên, chém đến một vị Linh giả thành Minh Dương kia. Người này vẻ mặt cực độ nghiêm trọng, hai tay đặt chéo nhau, lòng bàn tay sử dụng một loại ấn pháp nào đó, rồiđột ngột ấn lên phía trước.
"Đại Sơn Ấn!"
Linh lực hắn ta nhanh chóng phun trào, theo hai lòng bàn tay mà trào ra, hóa thành một ngọn núi nguy nga đồ sộ, tựa như thần sơn đứng sừng sững giữa thiên địa này
"Hoành sơn ấn!"
Một dãy núi khổng lồ bắt đầu hiện ra, núi non trập trùng vô cùng vô tận, đem năm luồng sáng kia chặn lại. Sau đó vị Linh giả kia đột nhiên thay đổi ấn pháp, nhấn mạnh xuống dưới
"Đại địa ấn!"
Một ấn đánh xuống, phảng phất như cả một lục địa đang đè xuống, khiến cho con Yêu thú nọ gầm liên tục, Hỏa diễm quanh thân liên tục bị dập tắt, mà bốn cái chân cungxchoongs thẳng xuống mặt đất, toàn lực đối kháng một chiêu ấn pháp này.
"Làm tốt lắm, giờ đến lượt ta!"
Một vị Linh giả tung người đánh đến, lập tức một dòng sông dài trăm trượng xuất hiện, đâm thẳng vào lồng ngực con Địa Hỏa Hổ. Nó thấy nguy hiểm cận kề liền phồng ngực, hóp bụng sau đó rống mạnh một tiếng.
"Thiên phú Linh thuật! Mọi người hãy cẩn thận!"
Vị Linh giả thành Minh Dương kia hét lớn, ấn pháp thu lại đem che trước mặt mình, lập tức dãy núi trùng trùng điệp điệp kia dựng xung quanh hắn, tạo thành một tầng phòng hộ cực kì vững chắc. Mà vị Linh giả còn lại kia thì thu dòng sông về, nước sông bao quanh thân hắn hóa thành một quả cầu.
Hổ khiếu tuy không bằng Long khiếu, nhưng cũng không hề tầm thường chút nào, một tiếng rống này vang lên lập tức chấn bay hai vị Linh giả đang bao quanh nó, nhất là vị Linh giả Thủy hệ kia càng thảm, Thủy cầu bị chấn vỡ phân nửa, mà bản thân hắn trốn bên trong cũng dính trọng kích, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Bên chiến trường còn lại thì ba vị Linh giả kia cũng đang chém giết thảm thiết, bởi con Tứ Ngà Thiên tượng này thực lực cực độ khủng bố, có thể so với Chân Linh cảnh, tuy bên này vị Linh giả có Linh hồn là con trâu mộng kia cũng cùng cảnh giới nhưng chiến lực còn xa mới bằng, còn hai vị còn lại chỉ là Huyễn Linh cấp, căn bản chỉ có thể hỗ trợ mà thôi. Vị Linh giả kia thân thể cực mạnh, cộng thêm Linh lực hỗ trợ nên dám trực diện chiến đấu với con yêu thú này, còn hai người kia một vị dùng Linh lực hóa thành vòi rồng quấy nhiễu, một vị khác lại tương đối...lạ lùng. Bởi người này đầu cạo trọc lóc, mặc một bộ áo nâu, cổ đeo một chuỗi hạt, hai tay chắp trước ngực, quanh thân lại có một luồng hào quang kì lạ, sáng chói rực rỡ, vừa nhìn vào đã khiến mọi người cảm thấy kính nể, không tự chủ mà quỳ xuống cúng bái.
Phật môn Phật tử!
Trên thế giới này, ngoài Linh giả cùng Ma pháp sư là phổ biến nhất thì vẫn có một số con đường tu luyện khác. Tỉ như Trung Thiên Phật quốc là nơi mà những Phật tử này tập trung. Những người này tuy rằng vẫn tu Linh hồn, nhưng cách tu của bọn họ so với Linh giả lại tương đối khác. Nếu Linh giả tu luyện là cướp đoạt thiên địa tạo hóa nhằm bồi dưỡng Linh hồn cùng thân thể mình, nhằm đến sức mạnh vô cùng thì Phật tử lại chú trọng về tâm tính. Trên Thế giới này thường có câu: Muốn biết về những thứ huyền bí kì diệu, hãy đến gặp Ma pháp Sư. Nếu muốn lực lượng vô địch, Linh hồn bất diệt, hãy đến gặp Linh giả. Mà muốn một cuộc đời trong sạch, thanh cao, không còn nhiễm bụi trần, hãy đến gặp Phật.
Mà vị Phật tử kia cũng không ra tay chỉ đứng một bên lầm rầm tụng kinh, hai mắt nhắm nghiền, mà hào quang quanh thân kia ngày càng sáng chói, khiến hắn như một vầng mặt trời vậy.
"A di đà Phật, Phật tổ có câu: Chúng sinh ngang hàng. Nhưng ngươi yêu thú này lại làm quá nhiều điều ác, thôi thì để ta độ hóa, đem một thân tội ác của ngươi tẩy đi thôi."
Nói xong lòng bàn tay hắn ta đột nhiên vỡ ra hóa thành một chiếc chuông vàng, coong một tiếng chuông vang xa khắp chốn, chấn cho con Tứ Ngà Thiên Tượng kia đầu óc mơ hồ, ngã quỵ xuống.
Trần Phong thấy vị Phật tử này nói có vẻ đúng nhưng cũng gì đó không đúng, đang định hỏi thì Hà My đột nhiên nói:
"Phật tử gì cơ chứ, hắn ta là đồ giả mạo. Người Phật môn tứ đại giai không, không quan tâm đến sự đời, chỉ biết ở trong đền chùa tĩnh tu chờ ngày đắc đạo. Còn hắn ta? Học được một ít da lông của Phật pháp, lại giả vờ đem người lừa bịp!"
Trần Phong há hốc mồm, quay lại hỏi cô bé:
"Thật ư?"
"Thật, em đã gặp mấy vị cao tăng đắc đạo rồi, phong cách họ khác xa thế này. Đến cạnh họ không hề có cảm giác muốn quỳ xuống lễ bái, mà trong lòng chỉ có một chữ thôi: Tĩnh! Rất tĩnh lặng. Dù anh là ma đầu giết người không ghê tay, hay là..dâm tặc làm hại các thiếu nữ thì trước mặt những vị cao tăng đó sẽ tự động nhận ra tội của mình, quỳ xuống xin chết."
"Mà nếu anh muốn biết rõ hơn thì lên ngôi đền ở trên đỉnh núi giữa thanh Minh Dương ấy. Ở đó cũng có mấy Phật tử rất tốt, nếu gặp họ anh sẽ học được nhiều hơn nữa."
Trong lúc bọn hắn đang nói chuyện, thì vì "Phật tử" kia lộ rõ bản chất. Hắn ta liên tục mở ra Linh thuật, hóa thành vô tận Phật gia bảo vật như chuông, tháp, chuỗi hạt, thiền trượng vv đủ loại, đánh cho con yêu thú kia hoa rơi nước chảy, không có chút phong phạm nào của Phật gia, trái lại cực độ hung tàn!
Hết chương 131