"Tốt rồi, mau chạy thôi. Nói không chừng đám người kia sẽ tiếp tục truy sát chúng ta!"
Bọn hắn tiếp tục di chuyển, mà lúc này thì mấy tên Chuyển Linh nọ đã hợp lực đánh chết Lê Chí Cường. Tuy nhiên hai tên trong đó cũng bị lão đánh cho thương nặng, vô lực tái chiến.
Ba tên còn lại sau khi nghỉ một lúc thì lên đường, tiếp tục truy sát nhóm Trần Phong. Đáng tiếc giờ này bọn họ đã đến bên bờ sông, chuẩn bị xuôi dòng mà đi.
Cũng không ngờ kẻ đón tiếp bọn họ lại là một con vượn, tay cầm quyền trượng, toàn thân mọc vảy rồng chi chít. Hai con mắt nó thâm thúy, nhìn kĩ nó như hai viên Long nhãn.
"Các thiếu niên, chào mừng các ngươi đã đến đây."
Con vượn nọ cười khẹc khẹc, gõ nhẹ quyền trượng lên mặt đất. Lập tức dòng nước tách ra, để lộ một con đường đi thẳng xuống lòng sông.
"Sao vậy, các ngươi còn đợi gì nữa, đi thôi."
Con vượn nhếch mép, mà nhóm Trần Phong thì càng há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình.
Nó có thể nói chuyện!
Mà Trần Phong lại càng run rẩy không thôi, hắn nhận ra con vượn này. Nó chính là thứ đã đem lại không biết bao nhiêu đau khổ cho hắn, nghiền nát sự cao ngạo của hắn, nghiền nát sự đắc ý của hắn. Thân thể, lực lượng, võ kỹ, kinh nghiệm nó đều vượt qua hắn không biết bao nhiêu lần. Bây giờ nó còn có thể nói chuyện, chứng tỏ linh trí đã được mở ra, chắc chắn còn mạnh hơn bao nhiêu lần.
Ánh Nguyệt ghé sát hắn, thì thầm:
"Này Trần Phong, thật sự cậu quen nó không? Nó có thể mở miệng nói chuyện thì chắc là đạt đến Linh cảnh cấp yêu thú rồi. Nó...." Cô nàng chần chừ một chút rồi nói tiếp:
"Không một ngụm ăn hết chúng ta chứ?"
Trần Phong gãi gãi đầu, đáp:
"Tôi cũng không rõ nữa. Nhưng có lẽ là an toàn đấy."
Nói rồi hắn lại bước đi trước, tiến vào con đường xuống lòng sông.
Lúc bọn họ xuống dưới sông thì con Vượn nọ lại khẽ gõ quyền trượng, lập tức mặt sông che kín lại. Cùng lúc đó thì thân thể bọn hắn được một lớp không khí bao quanh, đảm bảo đủ khí cho bọn hắn hít thở. Còn con vượn kia thì thoải mái đi dưới nước như thủy tộc, khiến mọi người phải có cái nhìn khác.
Bọn hắn đi một lúc lâu thì rốt cục cũng đến nơi. Chỗ ở của con vượn nọ không ngờ lại là một tòa Linh bảo giới, có thể nói là xa xỉ đến cực điểm.
"Ta tên là Viên Long Không, chào mừng các ngươi đến Thủy cung của ta."
Nói rồi nó lầm rầm niệm chú, sau đó cánh cổng tiến vào Linh bảo giới mở ra, để lộ một mảnh không gian rộng lớn với biết bao điều kì dị. Có Giao Long thân thể khổng lồ đang bơi giữa không trung, có từng đàn cá bơi lội tung tăng, có từng con thủy quái hình thù xấu xí lượn lờ. Nơi xa xa là một tòa Thủy cung lộng lẫy, từng tốp Thủy tộc tuần tra.
Bọn hắn tiến vào sảnh chỉnh, nơi đây không ngờ lại có mười mấy tên đang đợi bọn hắn. Có tên đầu cá thân người, đầu rồng thân người, thân cá đầu người, có tên lại thân người nhưng lại có hai cái càng thật lớn.
Một tên đầu cá sấu thân người nhảy ra, gào thét:
"Long Không, ngươi đem ngoại tộc vào Thủy cung chúng ta làm gì? Tuy ngươi đã được trao chức vị Hà Bá nhưng không đồng nghĩa ngươi là chủ ở đây đâu!"
Viên Long Không khẽ cười, đáp:
"Chư vị chớ lo. Họ đều có thể tin được."
"Tin được? Nhân tộc là chủng tộc chẳng thể tin được, nói không chừng chúng là gian tế của những tên trên kia, thừa cơ xông vào đây để bắt chúng ta một mẻ!"
"Đúng vậy, đừng tưởng bọn ta không biết chuyện gì đang xảy ra trên kia. Linh giả nhân tộc phải có đến gần trăm tên, thậm chí Dung Linh cấp cũng có ở đó! Chỉ cần một tên như thế thôi cũng đủ để quét ngang Thủy cung chúng ta rồi."
Đám Thủy tộc ở đây trăm miệng một lời, tỏ rõ địch ý. Chúng không hề muốn chuốc họa vào thân, bởi vậy tìm cách đuổi nhóm người Trần Phong đi.
"Nếu chúng thật sự muốn đuổi thì cũng không có cách nào. Yêu thú chỉ khi đạt đến Linh cấp mới có thể thông hiểu, nói chuyện như người. Mà bọn chúng cũng có một phần thân thể hóa thành nhân hình, tức bọn chúng đều là Huyễn Linh Chân Linh cấp. Dù vậy ta cũng không thể đánh lại."
Viên Long Không vẻ mặt đột nhiên dữ tợn, khí tức bạo phát ra, nó gầm lên:
"Sao, các ngươi muốn làm phản?"
Nói rồi nó nâng cây quyền trượng lê,n, tức thì mười mấy tên Thủy tộc ở đây lộ ra vẻ kiêng dè, sau đó đồng thời lui đi, không dám nói gì thêm nữa.
"Đi thôi. Ta dẫn các ngươi đi chữa thương."
Long Không thản nhiên nói, đi trước dẫn đường. Còn bọn người Trần Phong thì vừa đi theo vừa suy đoán xem tên này đã đạt đến cảnh giới nào, hoặc là lí do gì mà bọn kia lại sợ hãi hắn như vậy.
Bọn hắn được nó đưa đến một căn phòng khá rộng lớn, không ngờ lại không hề có nước, trái lại như trên cạn vậy, khô ráo, sạch sẽ. Long Không đi vào liền khẽ giãy người cho nước bắn đi rồi cười:
"Vẫn là ở nơi khô ráo vẫn hơn. Mấy đứa, ngồi đi."
Đến khi bọn hắn đều ngồi xuống thì Long Không lại lấy ra mấy bình nhỏ, trong đó không ngờ lại chứa các loại nước thuốc rất tốt, vừa uống vào đã khiến vết thương tốt lên không ít.
Trần Phong đến lúc này mới có thể thở ra một hơi, hỏi con vượn nọ
"Ngươi làm sao có thể thoát ra khỏi tòa Linh bảo giới vậy?"
Nó lấy ra một chén trà, khẽ nhấp một chút cho ấm giọng rồi đáp:
"Nhờ truyền tống trận. Ta được truyền tống thẳng đến tòa Thủy cung này, đúng lúc đó lão Hà Bá nơi đây tuổi thọ đã cạn. Lão ta thấy ta có duyên nên đã trao lại danh vị Hà Bá cho ta, dù rằng mấy tên Thủy yêu kia phản đối kịch liệt. Ha ha."
Nó lại nhấp tiếp một ngụm rồi nói tiếp:
"Ngươi tiến bộ nhanh đấy chứ, thực lực cũng không tồi, có thể chạy trốn được hỏi đám người kia truy sát."
"Có chút may mắn, ha ha."
Thành tò mò không nhịn được, thầm hỏi Trần Phong, mà Ánh Nguyệt, Thanh Hoa... cũng tiến sát lại nghe lén
"Này, con vượn này là cái gì thế? Sao chú em quen nó?"
"À, anh nhớ lúc ở trong Minh Dương bí cảnh không...."
Trần Phong kể lại một lượt, hiển nhiên giấu đi phần bị con vượn kia hành hạ, chỉ nói rằng cả hai giúp nhau rèn luyện mà thôi. Tuy nhiên vẻ mặt hắn thỉnh thoảng vẫn lộ ra sự cổ quái, khiến mọi người không khỏi nghi ngờ.
"Nhưng sao khi cậu nhìn nó lại có vẻ không tự nhiên vậy, chẳng lẽ cậu với con vượn này..."
Ánh Nguyệt nhìn hắn đầy nghi ngờ.
Long Không lúc này đã uống xong tách trà, đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với Trần Phong.
"Ta có thể mở ra linh trí, tu luyện tiến tới cũng là nhờ ngươi. Ta nợ ngươi rất nhiều."
"Ngươi nợ gì ta đâu? Mau đứng lên đi thôi."
"Có đấy, nợ rất nhiều là khác. Ngươi có biết một vị lão Thanh Long hay không?"
Trần Phong gật đầu:
"Đương nhiên là biết."
"Lúc đó ta đang còn ngu si chưa biết gì, không ngờ một phần hồn của ngài ấy nhập chủ cơ thể ta, cải tạo nó khiến nó có một phần Long tộc huyết mạch. Mà ngài ấy cũng đã giúp ta thức tỉnh lấy linh trí, khiến ta có trí tuệ."
Vẻ mặt Viên Long Không cực kì nghiêm túc:
"Ngài ấy mong muốn ta sau này giúp ngươi, hỗ trợ ngươi. Điều ngài ấy muốn chính là sứ mệnh đời này của ta. Trần Phong, từ giờ ngài chính là thiếu chủ của Viên Long Không này, chỉ cần nói một tiếng, ta nguyện hi sinh thân mình!"
"Lão Thanh Long....vẫn là ngài ấy, thật hi sinh quá nhiều rồi."
Trần Phong thở dài, cũng không có từ chối, chỉ khẽ vỗ vai lên người Long Không mà đáp rằng:
"Đừng dùng mấy từ thiếu chủ đó, ta không quen. Cứ gọi là Trần Phong đi cho thân thiện."
"Rõ!"
Viên Long Không đột nhiên đứng thẳng lên, giọng nói tựa chuông đồng vang vọng. Quanh thân nó Long lân mọc ra chi chít, trên đầu không ngờ nhô lên hai chiếc sừng nhọn hoắt, nơi cổ có một đám lông màu xanh dài vắt đến ngang lưng. Cây quyền trượng trong tay nó cũng dần biến hóa, trở thành một cây gậy dài hai mét, trên đó cũng mọc đầy vảy rồng.
"Giờ thì ta có thể dọn dẹp nơi đây rồi."
Nó nhún người lao ra khỏi phòng, sau đó một lúc thì tiếng ầm ầm vọng đến, mặt đất rung chuyển liên hồi, từng tiếng Thủy yêu gầm vang vọng bốn phương.
Một lúc sau Viên Long Không đi vào, thân thể máu me đầm đìa, vẻ mặt hung thần ác sát, sát khí trùng thiên.
"Giao Thanh Đồ, ra đây, có việc cho ngươi rồi."
Tiểu Giao bên cạnh Trần Phong hoá thành một con Giao Long hung tợn rồi bò nhanh ra ngoài. Bởi vậy Trần Phong cũng đi theo ra, chỉ thấy bên ngoài đã trở thành một mảnh hoang tàn, một cái xác Giao Long thật lớn nằm sõng soài trên mặt đất, hộp sọ vỡ tung, toàn thân vết thương chồng chất. Giao Thanh Đồ thì đang điên cuồng cắn xé thân thể nó nhưng rất khó khăn, bởi con Giao Long này đã tu đến Linh thú cấp 2 tức là ngang với Chân Linh cảnh, thân thể cực kì vững chắc, lấy hàm răng của nó thì muốn xé mở còn không biết bao lâu. Nơi xa xa thì đang xảy ra đại chiến, Viên Long Không vung gậy điên cuồng, đem một đám Thủy Yêu đánh cho liên tục bại lui, máu tươi phun như mưa tháng bảy.
"Chúng ta đầu hàng! Nguyện ý làm người hầu của ngài!"
Bọn chúng rốt cục chịu không nổi nên phải chịu thua, trong mắt lộ rõ sự kinh sợ.
Trần Phong ở xa thấy cảnh này không khỏi thở dài:
"Viên Long Không đã mạnh không tưởng rồi, có nó ta có thể quay trở lại cứu giúp mọi người, không cần phải chạy trốn như chó nhà có tang nữa!"
Trần Phong mừng thầm trong lòng, lại thấy Giao Thanh Đồ đã móc ra một viên Long châu màu xanh biếc, từ đó Thủy nguyên tố tỏa ra rất kinh người.
"Ngươi cứ giữ lấy nó mà tu luyện đi, ta chưa cần."
Giao Thanh Đồ ngoắt đuôi, hai con mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, một ngụm đem Long châu nuốt vào, lại tiếp tục uống lấy uống để máu của con Giao Long nọ. Đây là vật đại bổ, có thể tăng cường Long khí trong cơ thể nó, giúp cho việc đột phá dễ dàng hơn.
"Nơi đây Thủy Yêu có ba tên đã tu đến tam cấp, gần bảy tên tu thành Nhị cấp, mười tên Nhất cấp. Nếu tiến đến thành Minh Dương có lẽ cũng sẽ an toàn. Nơi đó còn có rất nhiều người cần được cứu, ví như cha mẹ của chị Thanh Hoa, ông và cha mẹ của Ánh Nguyệt...Không thể bỏ họ lại."
Nghĩ là làm, Trần Phong lập tức nói cho Viên Long Không ý nghĩ của mình. Nghe xong nó đáp:
"Ngài đã muốm thì ta sẽ nghe theo. Để đảm bảo bí mật ta sẽ mang đi một tên Thủy Yêu Nhị cấp mà thôi."
Ánh Nguyệt nghe dự định của hắn thì lập tức can ngăn:
"Không được, trên kia rất nguy hiểm."
Mọi người xung quanh cũng đồng ý, nhưng đều bị Trần Phong bác bỏ:
"Tôi tự biết mình đến mức nào. Nhưng cha mẹ cậu, cha mẹ chị Thanh Hoa đều đang ở trên đó. Còn có Đặng lão, tôi xem ông ấy như là ông ruột của mình, sao có thể bỏ mặc được."
"Xem như ông của cậu..."
Ánh Nguyệt ấp a ấp úng, cảm thấy Trần Phong nói gì đó không được thích hợp lắm.
Trần Phong hiển nhiên cũng hiểu ra, chỉ ho khan mấy tiếng, sau đó bước lên bàn tay đầy lông cùng vảy của Viêm Long Không. Đi cùng bọn hắn là một con Ngư yêu Nhị cấp, có lẽ là tâm phúc của nó.
"Đi thôi!"
Hết chương 184