Dư âm của buổi Tế Linh hôm nọ vẫn còn, trên mọi nẻo đường, trong mọi căn nhà, mọi người vẫn còn say sưa kể về chuyện ngày hôm đó. Những người thể hiện được tài năng của bản thân thì vô cùng vui sướng, ánh mắt ngạo nghễ nhìn xung quanh. Kẻ thất bại thì chui vào góc nhà, khuôn mặt thẫn thờ nhìn vào hư không.
Có mấy kẻ bị đuổi khỏi Thanh Long Giang tông thì khóc sướt mướt, kêu trời kêu đất. Bị đuổi khỏi một đại tông môn như vậy, lúc về bọn hắn sẽ bị khinh thường như thế nào? Sẽ bị những người trong gia tộc nhìn bằng ánh mắt như thế nào?
Lại có những thiên tài mới nổi, ví như Lý Tuyết Tâm, cô nàng đi đến tận bước sáu trăm, thiên tư thật sự quá tốt, bởi vậy đã được Thanh Liên Tiên Tử thu làm đệ tử, cùng với một thánh nữ khác nữa là Ánh Nguyệt. Bọn họ không những xinh như hoa như ngọc, thiên phú lại tốt như vậy, thật sự là nữ thần trong mộng của biết bao thiếu niên.
Có tới gần năm mươi người được các Nguyên lão, trưởng lão, đường chủ thu làm đệ tử, nhờ đó một bước lên trời. Tương lai bọn hắn giờ đã được trải bằng, chỉ cần có nghị lực, có quyết tâm thì việc tu thành Huyền Linh, Dung Linh cảnh không phải là điều gì khó khăn, thậm chí Tông Linh cảnh cũng có thể đạt đến.
Đúng thời điểm này, Ma Pháp viện cũng hoàn thành khảo hạch. Ma Pháp viện là một bộ phận của Thanh Long Giang tông, tuy nhiên thực lực không được mạnh cho lắm. Bọn họ chỉ có một người đạt đến cấp bậc Nguyên lão, một vị Ma Đạo Sư tương đối hùng mạnh. Thực ra ban đầu Ma Pháp viện không tồn tại ở Thanh Long Giang tông, nhưng khi nhận thấy Nam Việt quốc ngày càng xuất hiện nhiều người có thiên phú về Ma Pháp thì bọn họ cũng ý thức được không thể để những thiên tài này bị mai một, bởi vậy mới dựng nên Ma Pháp Viện.
Điều đáng chú ý, lần khảo hạch này của Ma Pháp viện xuất hiện thêm một nhóm người. Bọn hắn gọi là Tập Đoàn Đông Phương, chuyên môn hỗ trợ những Ma Pháp sư trẻ tuổi cùng các Ma Pháp viện, đổi lại gì thì mọi người không rõ lắm.
"Bọn hắn đến đấy."
"Nghe đồn mấy tên này đến từ Tây Phương Ma Pháp đại lục, không biết có phải hay không?"
"Chắc thế, nhìn quần áo bọn hắn mà xem."
"Uầy, trông lạ thật sự. Da trắng, tóc xoăn, mũi cao, mắt xanh. Đúng là đám người từ Tây Phương!"
"Oa, đẹp trai vậy. Nhìn xem, thật nam tính làm sao!"
Từng tên đệ tử đổ xô ra đường, dõi theo một đoàn người đang chậm rãi tiến vào trong thành Nghi An. Đoàn người này có khoảng hai mươi người, ai nấy đều là người Phương Tây. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, tóc xoăn, mũi cao, da trắng, người bận một bộ quần áo vest, đi dày đen, trên môi luôn treo một nụ cười khiến mọi người không khỏi sinh ra thiện cảm.
"Đệ tử Quý tông thật sự tinh nhuệ, so ra thì Pháp Sư học việc của chúng ta thật sự chẳng ra gì."
"Ha ha, ngài quá khen rồi. Bọn hắn cũng miễn cưỡng tính là được, nhưng so với Tập Đoàn Đông Phương các ngài thì còn kém một khoảng."
Đi bên cạnh gã là Thành chủ của Thành Nghi An này, Nguyễn Đình trưởng lão. Dựa theo ánh mắt cùng cử chỉ của ông ấy thì có thể biết rằng người Tây Phương này chắc chắn không hề tầm thường, nếu không phải là tuyệt thế cường giả cũng là người nắm trong tay quyền lực to lớn.
"Ngài khiếm tốn quá rồi. Lần này Tập Đoàn Phương Đông chúng ta đến đây không chỉ muốn hợp tác về vấn đề khai thác tài nguyên, mà chúng ta còn muốn đầu tư cho đào tạo lớp trẻ nữa."
Người phương Tây kia chỉnh lại cổ tay áo, lại nói tiếp:
"Tôi thấy Ma Pháp Viện của các ngài có rất nhiều hạt giống tốt, thậm chí có một số người còn là Ma Pháp Thể Ngũ Tinh. Thể chất cao tuyệt như vậy, nếu không được bồi dưỡng bài bản thì..."
"Ha ha, chuyện đó thì cứ từ từ, chúng ta trước hết vào đây nói chuyện."
Nguyễn Đình trưởng lão cười vang, nhưng trong lòng đã hơi trầm xuống. Thân là trưởng lão của Thanh LOng Giang Tông, là một trong những cao tầng, ông ta biết rõ những người thuộc cái gọi là Tập Đoàn Phương Đông này cực kì nguy hiểm. Linh Đạo đại lục tổng cộng có gần hai trăm quốc gia, nhưng bây giờ đã có tới gần hai mươi cái chìm trong chiến hỏa.
Và nguyên do không ai khác, chính là những tên đến từ Tập Đoàn Phương Đông này!
Bọn hắn trên danh nghĩa không phải một gia tộc, một tông môn, mà giống như một đoàn Thương nghiệp, chuyên buôn bán, khai thác các loại tài nguyên, hỗ trợ về các loại công nghệ cho các Quốc gia, nhưng ẩn sau đó, chính là sự thao túng về quyền lực và tài nguyên. Các quốc gia kia sẽ dần dần lún sâu vào cái bẫy của bọn chúng, sau đó liền sụp đổ.
Đương nhiên đó chỉ là những quốc gia nhỏ với dân số vài chục triệu người, trong đó Linh Giả cao nhất cũng chỉ là Tôn cấp, bởi vậy khó lòng khống chế được tình hình. Nhưng Nam Việt Quốc thì lại khác! Dân số Nam Việt quốc lên đến mấy trăm triệu người, trong đó thậm chí có cả Vương cấp cường giả. Mạnh mẽ như vậy khiến cho không ít thế lực giống như Tập Đoàn Phương Đông phải e sợ.
Nhưng bây giờ bọn hắn đã bắt đầu xâm nhập vào Nam Việt Quốc, hiện nhiên đã có nắm chắc. Nguyễn Đình thân là trưởng lão, hành xử phải cẩn thận, nếu không có thể đem đến những phiền toái không cần thiết.
Hai người bọn hắn đồng thời rời đi, để lại bảy tám thiếu niên trẻ tuổi cùng hai người trung niên. Bọn hắn nói gì đó với hai người trung niên kia, sau đó một người liền tách đoàn, tiến về phía một vị Linh Giả của Thanh Long Giang tông:
"Bọn họ nói rằng muốn giao lưu với đệ tử quý tông, không biết có thể hay không?"
Vị Linh Giả nọ suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Có thể, tuy nhiên cần phải có sự đảm bảo an toàn."
"Đương nhiên, đương nhiên rồi."
Người nọ cười ha hả, sau đó quay lại gọi bảy tám người kia. Bọn hắn nghe vậy thì lộ rõ vẻ hạnh phúc, một người trong đó lập tức hô lớn:
"Xin chào tất cả mọi người, rất hân hạnh được gặp mặt."
Hắn hơi khom người xuống rồi mới nói tiếp:
"Tôi tên là Dosu, là người thuộc Đoàn Lữ Hành Phương Đông. Ngày hôm nay đến đây muốn giao lưu với các bạn, không biết có được hay không?"
Hắn ta dáng người thẳng tắp, hai mắt xanh biếc, mái tóc vàng phất phơ trong gió khiến không ít thiếu nữ hét lên đầy sung sướng. Khí chất như vậy quả thật rất hấp dẫn các thiếu nữ, chưa kể cách nói chuyện lịch lãm cùng sự tự tin kia càng làm hắn thêm phần cuốn hút.
Quanh thân hắn xuất hiện từng làn sóng dao động, nhìn như khí mà không phải khí, như quang mà không phải quang, như nước mà không phải nước. Sau đó chúng chậm rãi ngưng tụ lại hóa thành một cây kiếm, đặc biệt là cây kiếm này không phải loại hai lưỡi như võ giả Nam Việt quốc hay dùng, nó tựa như một ống tròn nhỏ, đầu nhọn hoắt.
Dosu một tay chắp sau lưng, một tay cầm kiếm đặt trước mặt, trên môi nở một nụ cười cao ngạo.
"Để ta!"
Một thiếu niên cũng tu luyện kiếm đạo lập tức tiến lên trước, đồng thời ngưng tụ ra một thanh kiếm bằng Linh lực của bản thân rồi nói:
"Ta là Chuyển Linh tam chuyển, không biết ngươi cảnh giới gì?"
"Cảnh giới? À, đây là thuật ngữ của Phương Đông đúng không? Sức mạnh của tôi bây giờ có lẽ bằng với Chuyển Linh Ngũ Chuyển. Không sao, tôi sẽ nhờ người phong ấn."
Vừa dứt lời thì có một người đàn ông trung niên đã tiến đến, đặt tay lên bả vai hắn. Theo đó làn sóng dao động cũng bị hạn chế đi rất nhiều, chỉ còn lại một phần mà thôi.
"Mời!"
Oành!
Hai người gần như đồng thời ra tay, kiếm quang kiếm khí bắn ra tứ phía. Những người xung quanh cũng hứng khởi lên, lập tức hò hét trợ uy. Xét về kiếm kỹ thì hai bên có sự khác biệt tương đối lớn, thiếu niên Thanh Long Giang tông chủ yếu sử dụng các thức chém, chẻ, cắt, còn Dosu thì dùng là đâm, gạt. Hơn nữa Linh Lực cùng thứ năng lượng mà Dosu sử dụng cũng không phân cao thấp.
"Đó là loại năng lượng kết hợp giữa Ma Pháp và Chân Khí? Thật sự đáng học hỏi!"
Ở trên một căn nhà ba tầng gần đó, Trần Phong cùng mấy người bạn quây lại bàn luận. Bọn hắn đều nghe về thứ năng lượng này, tuy nhiên thấy qua có lẽ cũng chỉ có Ngọc Linh mà thôi.
"Ở bên đó bọn họ có nhiều cách gọi lắm, nhưng người Phương Đông chúng ta gọi đó là Nguyên năng."
Ngọc Linh chỉ tay về phía xa xa, lại nói tiếp:
"Chúng ta từng muốn thử tu luyện Nguyên năng, nhưng chúng ta nhận ra người Phương Đông đa phần không có thiên phú Ma Pháp. Những người tu luyện Nguyên năng kia là những người thiên phú về Ma Pháp quá thấp, tuy nhiên so với người Phương Đông chúng ta còn cao hơn không ít."
"Nguyên năng..." Trần Phong cau mày, năm ngón tay gõ lên mặt bàn. Giờ đây Linh Lực hắn gần như đã luyện thành, chỉ còn tầm ba thành Chân Khí nữa là còn chưa hóa thành Linh lực. Hắn đang suy tính có nên chuyển sang tu luyện Nguyên năng, hay vẫn giữ lại để tu thành Linh lực. Nếu tu thành Linh Lực thì hắn thật sự sẽ có Linh Lực hùng hậu hơn đồng giai, tuy nhiên Ma Pháp lại biến thành trở ngại to lớn. MA Pháp của hắn tu luyện vẫn quá mức chậm chạp, chỉ sợ sẽ bị tụt hậu so với Linh lực.
Trận chiến rất nhanh đã phân ra thắng bại, Dosu đã thể hiện rằng bản thân là một đối thủ không tầm thường, chiến lực cùng giai của hắn vẫn rất đáng nể.
Hắn ta nhìn ra xung quanh, chỉ thấy những người đồng bạn của mình cũng đang chiến đấu thì khóe môi khẽ nhếch lên một chút, hít sâu một hơi rồi nói:
"Tôi vẫn muốn tiếp tục, không biết còn ai vui lòng chỉ dạy?"
"Còn ta."
Phạm Việt tay ngưng tụ Kiếm khí, chậm rãi nói:
"Mời!"
Kiếm Thế của hắn bùng phát, khiến cho Dosu ngạc nhiên, vừa vung kiếm lên vừa hỏi:
"Đây là Kiếm Thế đúng không? Chúng ta cũng từng nghe qua, xem ra giữa Đông Phương và Tây Phương cũng có nhiều thứ tương đồng đấy."
Nói rồi hắn cũng bùng phát ra Kiếm Thế, so ra không kém Phạm Việt một chút nào!
Hết chương 295
Hỏi các đạo hữu một chút, ta có nên viết tên kiểu phương tây? Hay là cứ để hán việt? Mong mọi người đóng góp ý kiến