Tinh Luyện Hồn trận cũng do vị kia sáng tạo ra, giúp cho các Linh giả võ giả có thể đem Hồn ngọc kia biến thành vật như Linh thạch mà sử dụng.
Trần Phong cũng đã tìm hiểu những chuyện này, bởi vậy thu lấy Hồn ngọc, sau đó liền tiếp tục chém giết Ma hồn.
Kim Cương kiếm khí!
Trần Phong năm ngón tay xòe ra, Kiếm khí bay múa, đối chiến với một Ma hồn. Ma hồn này xét về cấp bậc chắc cũng ngang với Chuyển Linh ngũ, lục chuyển. Tuy nhiên vì thân thể hư ảo, cộng với trí tuệ thấp, lại không biết vận dụng các loại thuật pháp nên thực lực cũng không hề cao đến như vậy.
Điều duy nhất khiến Ma hồn này có sự uy hiếp chính là cây đao trên tay nó. Nhưng mà...
Xoẹt!
Năm luồng Kiếm khí của Trần Phong ngưng tụ lại thành một, cộng thêm Phong hệ Pháp thuật khiến Ma đao lập tức bị chém làm đôi, Ma hồn cũng vì vậy mà tan vỡ, hóa thành một viên Hồn ngọc.
"Đã xong."
Hắn thu lại Kiếm khí, nhìn xung quanh lần nữa. Ma hồn triều đã hoàn toàn bị đẩy lùi, chỉ còn một ít tập trung nơi trung tâm mà thôi. Những vị Linh giả của hai làng cũng đã chuẩn bị rút lui, đương nhiên vẫn rất cẩn thận.
"Đế vương..."
Đột nhiên bên tai Trần Phong vang lên một giọng nói thiếu nữ. Giọng nói này nhẹ nhàng lại êm ái tựa như gió xuân thoảng qua, lay động lòng người.
"Ai vậy?"
Trần Phong lập tức hóa ra Giao Long hình, Kim đỉnh ngưng tụ trên đỉnh đầu, Tinh thần lực trào ra. Bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói giữa Hung địa thế này chắc chắn không phải là chuyện thường.
"Ta ở đây, ở đây này."
Trần Phong quay người lại, chỉ thấy nơi xa xa một thiếu nữ dáng vẻ e lệ, trên người mặc một bộ váy xòe, sau lưng là đôi cánh tựa như cánh chim.
"Âu Lạc thần nhãn, mở!"
Hai mắt hắn lập tức thay đổi, thị giác vì vậy mà tăng mạnh, phút chốc đã thấy được dáng vẻ thiếu nữ. Cô nàng tầm hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài đến ngang lưng. Khuôn mặt tái nhợt, không chút hột máu.
Điều khiến Trần Phong quan tâm là thiếu nữ này có một đôi cánh màu đen sì, làn da tựa như vảy rồng, trên đầu còn có đôi sừng rồng nho nhỏ.
"Lại đây đi...."
Giọng nói của cô nàng như có mê dược, khiến Trần Phong ngơ ngác, không tự chủ mà bước theo.
"Trần Phong, cháu đi đâu vậy?"
Nguyễn Lân từ đầu đến cuối vẫn chú ý hắn, nay thấy vậy bèn đuổi theo, không ngờ một đám Ma hồn từ đâu vọt tới, đem gã bao phủ.
Ong oanh.
Trên cổ hắn Quang Minh thạch phát ra ánh sáng thần thánh, tuy nhiên vô tác dụng, Trần Phong vẫn tiếp tục đi tới, hướng về phía thiếu nữ nọ.
"Lại đây với chúng ta đi."
Sau lưng cô gái nọ xuất hiện từng bóng người, già có, trẻ có, trai có, gái có,....mỗi người đều lưng mọc cánh, thân thể đầy vảy rồng. Trên người họ mặc đồ rất cổ xưa, trên đó thêu những hoa văn kì lạ:
Nơi trung tâm là một vầng mặt trời đang tỏa ánh nắng ra xung quanh. Vờn quanh đó là hình ảnh những con chim kì lạ, tựa như đang vỗ cánh vờn quanh. Tiếng nữa là hình ảnh con người đang làm nghi thức gì đo tay cầm trượng, miệng mở ra như đang nói.
"Tỉnh lại!"
Trong Tinh thần hải Trần Phong, một thanh âm hùng hồn bá đạo vang lên, đem Ma khí khống chế nơi đây nghiền nát, trả lại một vùng không gian trong sạch. Cũng nhờ đó hắn chợt tỉnh lại, lập tức lui bước.
"A,a,a, đi với chúng ta đi, đi với chúng ta. Chúng ta phải chạy về phương nam, chạy về phương nam, Tổ Phụ đã dặn vậy, mau đi!"
Thiếu nữ kia gào khóc, theo đó vô số người kia cũng kêu lên thảm thiết, âm thanh tựa như quỷ hồn nơi chín suối gọi về.
Nơi mi tâm của Trần Phong đột nhiên phát ra một cột sáng, đem những ảo ảnh này quét sạch sành sanh, thậm chí một ít Ma hồn nơi sâu nhất trong Hung địa cũng bị cột sáng này diệt sát.
"Mau về, nơi đây nguy hiểm lắm!"
Nguyễn Lân lúc này đã đột phá được vòng vây của Ma hồn, Linh lực hóa thành một bàn tay chụp xuống, nắm lấy Trần Phong rồi chạy đi.
Một lúc sau hai người đã hoàn toàn đi ra khỏi Hung địa, Nguyễn Lân lúc này mới thở ra một hơi, lên tiếng nhắc nhở:
"Trần Phong cháu nên biết sâu trong kia nguy hiểm thế nào.dù là ta, đã tu thành Chân Linh thì cũng chẳng dám tiến vào đó dù chỉ một giây. Bởi bên trong quá nguy hiểm, Ma hồn Linh cảnh là chuyện thường, gặp Ma hồn có linh trí mới là ác mộng. Thậm chí còn có thể gặp Yêu Quái, Thi Quỷ, những quái vật này có thể chém giết ta cả trăm lần!"
"Cháu đã hiểu, xin lỗi ông."
Nguyễn Lân thở dài, đáp:
"Cháu hiểu vậy là tốt, giờ về làng ta, chúng ta mời cháu một bữa cơm."
Lão cũng hiểu rằng mình chỉ có thể khuyên nhủ, dù sao thiếu niên này cũng là đệ tử đại phái, hẳn là kiêu ngạo. Lão cũng không mong dạy dỗ gì được, chỉ cần hắn hiểu chút nào hay chút ấy mà thôi. Bởi nếu Trần Phong lỡ có chết ở đây thì sẽ rất phiền phức.
Đêm hôm đó, ở Đình làng.
"Tạ ơn Thành Hoàng, Thần vật cùng các tổ tiên đã giúp chúng con vượt qua Ma hồn triều lần này."
Nguyễn Lân khom người vái một cái, nhất tề người trong làng đồng thời cúi đầu, lộ ra vẻ tôn kính. Theo đó từng luồng tế tự lực bay lên, dung nhập vào các bức tượng trên bàn thờ.
Nguyễn Lân lại quay sang một cái tượng khác, lẩm bẩm:
"Các vị Linh Giả của Phổ Đạo miếu, mời các ngài hỗ trợ cho."
Một lát sau hai mắt bức tượng sáng lên, theo đó là một vị Linh giả bước ra. Người này chắp tay sau lưng, một bộ áo bào trắng tinh, mái tóc dài khẽ đung đưa trong gió.
"Người làng Vĩnh Xuân sao? Chúng ta đã nghe thấy thỉnh cầu của các ngươi, hai ngày nữa sẽ có Linh giả Miếu ta đến đó, giúp các ngươi trấn áp Hung địa.."
"Tạ ơn ngài."
Nguyễn Lân mừng rỡ, lập tức khom người vái, mà theo đó hư ảnh biến mất.
"Phổ Đạo Miếu?"
Trần Phong thử tra tìm chút thông tin, hóa ra đây là một môn phái tu luyện theo Đạo giáo cùng Phật Giáo. Thế lực này bao trùm khu vực phía Đông thành Hợp Châu, tức là dưới quyền có tới gần mười vạn người. Bọn hắn ở trong Phủ Nghệ An chỉ được xem là thế lực tầm trung, bởi Đạo Chủ cũng chỉ là một vị Dung Linh cảnh đỉnh cao. Tuy nhiên đối với những ngôi làng quanh đây thì đây vẫn là một con quái vật khổng lồ
"Nào, giờ đến lúc ăn mừng rồi. Mọi người cùng nâng ly nào."
Nguyễn Lân cười vang, nói:
"Chúc cho thiếu niên làng ta có thể đánh bại đám người làng Vĩnh Vình kia, đưa thánh vật trở về!"
"Cố lên! Ta tin các cháu làm được."
Trần Phong nghe những câu này không nhịn được mà ho khan. Giờ lòng hắn đang cực kì xoắn xuýt, bởi hắn chắc chắn phải lấy đốt tre nọ, nhưng nếu lấy nó thì ai sẽ bảo vệ hai làng này?
"Nếu đốt tre này dung hợp với hai đốt tre trong Tinh thần hải ta thì biết đâu nó sẽ mạnh lên, từ đó hoàn toàn hủy diệt tòa Hung địa này thì sao? Như vậy dân làng cũng không cần phải ngày đêm lo lắng nữa."
Hắn tự an ủi chính mình, mà lúc này một thiếu niên chậm rãi đi đến. Cậu ta chính là một trong hai người đã được mời đến, học viên của Học viện Hợp Châu, Nguyễn Văn Khánh.
"Tôi có thể ngồi đây được không?"
"Rất hoan nghênh." Trần Phong cười nói, thân hình khẽ nhích sang một bên, chừa lại chỗ trống cho Nguyễn Khánh.
Cậu ta ngồi xuống, lại lấy ra một cái ấn nhỏ, đặt lên mặt bàn.
"Xin phép được nói thẳng, cậu cũng được lệnh đến đây thu bảo vật sao?"
"Thu bảo vật?"
Trần Phong kinh ngạc, mà tên kia cũng vậy, đáp:
"Cậu thật sự đến để giúp họ sao?"
"Thật!"
"Vậy thì bỏ đi."
Nguyễn Khánh nhún vai, nói tiếp:
"Cậu dù sao cũng là đệ tử đại phái, bởi vậy tôi cũng nói rằng nên tránh xa nơi đây một chút. Giờ cái gọi là thần vật của hai làng này đã được rất nhiều thế lực chú ý, nghe đồn trong Thanh Long Giang tông, Phượng Hoàng Trung Đô, Thiên Thánh Giáo, Hắc Thủy Trạch cũng muốn thu."
Trần Phong kinh ngạc, không ngờ hắn lại đến đúng lúc như vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn cũng phải nán lại, bởi việc có đốt tre thứ ba này là điều bắt buộc! Nếu không thì không biết đến lúc nào Khoai mới có thể tỉnh lại. Với hắn mà nói thì Khoai đã trở thành một người bạn, người đồng hành cực kì thân thiết. Trần Phong không muốn Khoai tiếp tục phải sống một cách yếu ớt, le lói như vậy nữa.
"Nhưng tôi đã hứa với bọn họ là sẽ giúp làng Vĩnh Xuân, bởi vậy không thể nuốt lời. Mong cậu hiểu cho."
Nguyễn Khánh nghe hắn nói vậy thì sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường, thản nhiên nói:
"Nếu cậu đã cố chấp như vậy thì tôi cũng không quản nữa. Nhưng tôi thật khuyên một câu, tránh xa vũng nước đục này đi."
Nói xong Nguyễn Khánh liền thu cái ấn trên bàn, sau đó rời đi. Còn Trần Phong thì hít sâu một hơi, lẩm bẩm:
"Xem ra muốn lấy được đốt tre thứ ba này cũng không hề dễ dàng. Chỉ sợ các cao thủ trẻ tuổi của các đại phái sẽ đến đây, thậm chí là Linh giả! Ta cần phải làm gì đó, nếu không đốt tre sẽ rơi vào tay kẻ khác."
Hắn lấy đũa gắp một ít thức ăn, vừa nhai được một lúc liền mở trừng mắt, khẽ nói:
"Trong thức ăn cũng ẩn chứa Linh khí, năng lượng tinh thuần đến như vậy. Thảo nào người dân Đông Phủ đều là võ giả, dù không luyện tập gì mà ăn những thức ăn này cũng đủ để cơ thể bọn hắn được rèn luyện đến Luyện Khí cảnh rồi."
Tất cả những thứ trên mâm ngày hôm nay đều là Linh thực, được những người nông dân trong làng tập trung chăm sóc, sử dụng các phương pháp đặc biệt để khiến chúng lớn lên. Khi các loại Linh thực trưởng thành thì dân làng được ba phần, còn bảy phần sẽ phải nộp lên các môn phái. Đổi lại họ sẽ có được hạt giống để tiếp tục gieo trồng mùa tiếp theo.
Linh thực hiển nhiên cũng có phân cấp. Linh thực cấp thấp nhất là cấp không, dành cho những người dưới Linh cảnh. Đến Linh cảnh trở đi được phân thành sáu cấp. Nghe đồn Linh thực cấp một khi ăn vào sẽ không khác gì nuốt Linh dịch hạ phẩm, Linh thực cấp hai giống như Linh dịch trung phẩm, Linh thực cấp ba thì ngang với Linh dịch cực phẩm! Bởi vậy trước đây khi Linh khí khan hiếm thì ngoài Hồn ngọc, Linh thực cũng là thứ được các Thế lực lớn cho đệ tử, con cháu sử dụng, bởi hiệu quả nó đem lại thật sự rất tốt.
Hết chương 220