Bên ngoài có mấy thiếu nữ đã tiến vào, tuổi tác chỉ hơn hai mươi nhưng tu vi tất cả đều không thấp, đều là Chân Linh cảnh! Vậy mà thiếu nữ này lại có thể được họ gọi sư tỷ, nói rõ cô nàng phải mạnh mẽ hơn như vậy.
"Không có gì." Cô nàng thu lại Thanh Giang, nhanh chóng mặc đồ vào. Lúc này đây cô nàng thêm xinh đẹp, bộ áo bào xanh nhạt ôm lấy thân thể ngọc ngà, eo thon quấn lấy mảnh lụa ngọc. Gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết, đôi môi anh đào, làn da trắng tinh như tuyết, mái tóc đen nhánh như thác nước chảy đến ngang lưng. Khí chất nàng đặc biệt băng lãnh, tựa như tiên nữ trên trời cao, cao quý mà thánh khiết.
Cô nàng nhún chân một cái, lập tức phi thân lên trời cao, sau ót hiện ra một đám tiểu thanh long tản ra bốn phía quanh khu vực Trần Phong ở, sau đó dựng thành một tòa kết giới. Chỉ cần có bất kì kẻ nào rời đi sẽ bị cô nàng phát hiện ngay lập tức.
"Ta muốn xem kẻ nào to gan lớn mật, giữa đêm hôm dám đi nhìn trộm như vậy!"
Cô nàng lạnh lùng tuyên bố, sau đó chậm rãi thu lại kết giới. Lập tức có vài người cảm nhận được kết giới quét qua mình, đang định lên tiếng thì thấy sắc mặt của cô nàng thì liền im lặng, không dám lên tiếng. Vì thế liền nhanh chóng bỏ qua những người nọ, bởi cô nàng tu luyện một loại Linh thuật cảm ứng, đã sớm tu đến Thế cảnh, bởi vậy lực cảm ứng cực kì cường đại, so ra còn hơn cả Huyền Linh cảnh, không kém Dung Linh cảnh cường giả một chút nào!
Mà Trần Phong lúc này thì đang sợ gần chết, bởi hắn đã thấy một tòa kết giới hiện quanh khu vực nhà mình, hơn nữa trên trời cao có một bóng người đang chậm rãi bay tới, chỉ cần nhìn dáng người thôi hắn đã biết là ai.
"Mọi chuyện nghiêm trọng hơn ta nghĩ rồi." Hắn quét mồ hôi hột, cô gái kia dám bày kết giới giữa tòa thành này mà không chút e ngại, chứng tỏ hậu trường cực kì cứng rắn, mà bản thân cô nàng cũng được trọng vọng. Kẻ như vậy, ở Thanh Long Giang tông này không quá nhiều đâu! Hơn nữa lúc nãy hắn còn kịp thấy, nơi đó có ghi mấy chữ Nữ viện, và chỗ thiếu nữ kia là Nữ Viện Lê Thiên Hương.
Mà cô nàng là ai?
Thiên tài số hai Thanh Long Giang tông, năm nay đã là Chân Linh đỉnh cao, con cháu trực hệ Lê Gia Nguyên Lão, cực kì được quý trọng. Cô nàng danh tiếng sớm lan xa, chính là băng sơn mỹ nhân, từ trước đến nay không ai dám kết thân.
"Khoai, Khoai, cứu ta!"
Khoai nghe vậy thì bĩu môi, nói:
"Việc nhà ngươi, tự ngươi xử lí, liên quan quái gì đến Khoai này? Hử?"
Hắn lại nhìn sang Thuận Thiên, thấy tên này chỉ nhắm hai mắt ngưng thần, không chút quan tâm đến việc của hắn. Hắn lại chuyển sự mong chờ sang Đông Sơn, thấy tên này đang lúi húi chỉnh sửa Nguyên văn trong thân thể hắn, thỉnh thoảng lại gãi gãi cái mông, tỏ rõ sự thờ ơ.
"Hay là ra đầu thú, biết đâu..."Hắn khẽ mở cửa, chỉ thấy ở trên kia, thiếu nữ sắc mặt lạnh băng, tựa như băng sơn di động vậy!
"Không được, không được!"
Hắn lau mồ hôi trên trán, cười nói:
"Ta chỉ nhìn một chút, chẳng lẽ cô ả còn phát hiện được? Ha ha, ha ha."
Nhưng mà thiếu nữ kia càng ngày càng đến gần, khiến trái tim hắn càng ngày càng đập nhanh hơn, trong đầu đã nảy sinh ý định trốn đi. Người làm việc xấu, trong lòng có ma, đương nhiên sẽ sợ hãi.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Ngọc Linh nhanh chân chạy vào, cười nói:
"Ngươi trở về rồi! Ta cứ tưởng ngươi bị mấy ả Long nữ kia hấp thành thây khô rồi chứ!"
Trần Phong thấy cô nàng, lập tức mừng quýnh lên, ôm lấy hai bả vai cô nàng mà nói:
"Cảm ơn, cảm...ơn."
Ngọc Linh dùng ánh mắt nghi ngại nhìn hắn:
"Ngươi không phải vừa dùng Trí Huyễn Đan đấy chứ?"
"Hiển nhiên là không!" Trần Phong chột dạ, lập tức làm vẻ bình tĩnh, nói:
"Mời vào."
Ngọc Linh vẫn cực kì nghi ngờ, liền tiến lên đến bên cạnh hắn, cái mũi nhỏ hít hít, lẩm bẩm:
"Có một chút mùi Trí Huyễn khí! Ngươi có dùng nó, có đúng không?"
Nói rồi cô nàng tế ra Linh bảo, là một sợi kiếm tơ, vụt một tiếng liền quấn quanh hắn. Trần Phong cố vận lực, nhưng sợi Kiếm tơ này vững chắc lạ thường, nhất thời không tách ra được, cuối cùng lại ngã bịch trên sàn nhà.
Ngọc Linh ngồi lên người hắn, càng thêm cau mày:
"Ngươi nói thật đi, có phải ngươi âm thầm sử dụng không?"
"Ta thề là không có chuyện đó. Oan quá!"
Trần Phong cố giãy dụa, nhớ lại chuyện xảy ra lúc chiều thì không khỏi thở dài. Hắn quả thật đã hít phải một đám Trí Huyễn khí, nhưng đó chỉ là vô tình mà thôi!
Hắn bèn thuật lại chuyện này, Ngọc Linh nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ, tạm thời thả hắn ra, nhưng vẫn đứng sát bên cạnh hắn, nơi mi tâm sáng lập lòe, từng đám Linh lực tỏa ra bao phủ cơ thể hắn.
"Lần này tạm tha cho ngươi!"
Cô nàng hừ lạnh, thu về Linh lực, lại nói:
"Ngươi cũng đột phá Linh cảnh rồi? Thế nào, Linh Hải mở ra bao nhiêu Linh Độ?
"Một ngàn..." Hắn còn chưa nói xong, bên ngoài phòng đã nghe một tiếng bịch, tiếp đó là một thiếu nữ váy xanh nhạt bước vào, thần sắc băng lãnh. Nhưng khi thấy Ngọc Linh thì hơi chút ngạc nhiên, hỏi:
"Sao em lại ở đây?"
Ngọc Linh lúc này nhận thấy mình đứng quá sát Trần Phong, bèn tách ra rồi đáp:
"Em có chút việc."
Lê Thiên Hương cau mày nhìn Ngọc Linh, lại nhìn Trần Phong. Kết giới đã quét hết một vòng xung quanh, giờ chỉ còn sót lại nơi đây mà thôi. Nghĩ ngợi một lát, cô nàng mới hỏi:
"Em đến đây lâu chưa?"
Trần Phong nghe vậy thì không khỏi khẩn trương, nhưng vẫn làm bộ trấn định, chỉ cầu mong Ngọc Linh sẽ hiểu ra điều gì đó. Mà hắn cũng thật may mắn, bởi Ngọc Linh đầu óc linh hoạt, biết có chuyện gì đó xảy ra, bởi vậy liền đáp:
"Cũng được hơn nửa giờ rồi."
"Ra vậy. Thế thì chị không làm phiền hai đứa nữa."
Cô nàng xoay người rời đi, đầu ngón tay đồng thời động đậy, Linh thức theo đó bắn ra. Trần Phong tựa như vô tình nghiêng người, vừa khéo né đi.
"Chào sư tỷ!"
Trần Phong cười nói, sau đó trở vào phòng trong. Mà sắc mặt Lê Thiên Hương lúc này cũng thêm phần lạnh lẽo, nhưng không nói gì, lập tức rời đi. Ngọc Linh tiễn cô nàng ra cửa, đợi khi Thiên Hương đi xa mới đóng chặt cửa phòng, lập tức nở nụ cười yêu mị.
"Có vẻ như ngươi sẽ phải giải thích một chuyện khác rồi đây."
Trần Phong cười ha ha không dứt, sau đó liền đổi chủ đề:
"Cô tu thành Linh cảnh rồi sao? Mở được bao nhiêu Linh độ."
Ngọc Linh lườm hắn một lúc, rồi mới đáp:
"Một ngàn không trăm năm mươi. Còn ngươi, có lẽ không thể kém hơn đúng không?"
Nói rồi cô nàng hiện ra Linh Hồn của bản thân, Linh hải rộng bao nhiêu thì Linh Hồn lớn bấy nhiêu.
Trần Phong không đáp, chỉ hiện ra Linh Hồn bản thân, sau đó thu về, cười nói:
"Đừng kể cho ai nhé."
Ngọc Linh lúc này cực độ ngạc nhiên, dụi mắt mấy lần, tự nhủ:
"Chẳng lẽ ta ngủ say? Linh Hồn của hắn, không ngờ đạt đến một ngàn năm trăm Linh Độ. Rộng lớn như vậy, dù là Nguyễn Giang Long cũng còn xa mới đạt đến.
Phải mất một lúc nàng mới hồi tỉnh, thở dài một hơi, không bận tâm chuyện này nữa, thay vào đó trao đổi chuyện tu luyện với hắn. Trần Phong rất nghiêm túc bàn luận, hai người nói chuyện xuyên đêm, đến tận sáng mai mới tạm ngừng lại.
Sáng hôm sau, bạn bè của Trần Phong cũng đã tập trung ở phòng của hắn. Ánh Nguyệt, Phạm Việt, Lê Bá Long, Đỗ Tuyết Lan, Đặng Chiến,... cùng với một số người của Thanh Hà hội.
Bởi lẽ người hai nhà Đặng Phạm đã tập trung ở một tòa thành gần Thanh Long Giang tông, nên bọn hắn quyết định ngày hôm sau sẽ rời đi, trở về thành Minh Dương. Với Phạm Việt, Lê Bá Long thì bọn hắn cũng muốn về thăm nhà một lần, bởi vậy nên đi cùng nhóm Trần Phong.
"Vừa khéo, ở phía Tây Phủ Tam thành có một nhiệm vụ khá hay ho." Ngọc Linh lấy ra lệnh bài, tra cứu một chút, sau đó liền hiện ảnh chiếu của nhiệm vụ lên. Hóa ra ở Tây Phủ gần đây cũng xuất hiện buôn lậu Trí Huyễn đan, bởi vậy Thanh Long Giang tông phát nhiệm vụ, trước hết là điều tra đối tượng, nếu thành công triệt phá thì sẽ được trọng thưởng.
Tình cờ là cũng đã có vài tổ đội đã tiếp nhận nhiệm vụ này, trong đó càng phải kể đến Đặng Nam, người từng dạy Linh thuật cho Trần Phong. Hắn cũng là người thành Minh Dương, vì một số lí do nên đã mấy chục năm không trở về, nhưng lần này theo lời kêu gọi của Đặng gia, hắn tạm bỏ qua những thứ đó, lên đường hồi hương.
Ngoài Đặng Nam ra, nhà họ Phạm cũng có một người làm ở chi nhánh của Thanh Long Giang tông, tên gọi là Phạm Khải, năm nay đã ngoài sáu mươi, tuy nhiên chỉ là Chân Linh đỉnh cao, tư chất như vậy có thể nói là tầm thường, đời này nếu không gặp phải cơ duyên to lớn gì thì có lẽ Huyền Linh cảnh sẽ là điểm cuối của hắn.
Tuy là vậy nhưng họ cũng là những cột chống trời của hai nhà Đặng Phạm, khiến bọn hắn có thể trở thành những gia tộc đứng đầu ở thành Minh Dương. Nếu không hai thành Tương Phong cùng Quỳ Dương đã xâm chiếm, chia cắt địa bàn từ lâu rồi. Các gia tộc ở Tây Phủ đều như vậy, chính nhờ những người này mà bọn hắn mới có tài nguyên tu lên Linh cảnh, trở thành bá chủ một góc trời.
Triệu gia trước đây ở Đông Phủ có tới năm sáu người tu thành Linh giả, còn hai nhà Đặng Phạm chỉ có tổng cộng bốn người, thành ra luôn bị Triệu Gia áp chế, không thể không liên minh chống lại. Nay Triệu Gia đã bị diệt, cứ ngỡ rằng bọn hắn có thể yên ổn, ai ngờ những tiểu gia tộc ở Đông Phủ lại mò tới, khiến bọn hắn lại một lần nữa phải liên kết với nhau.
Hết chương.