Tần Thiên cười ha hả, lại nói tiếp:
"Giờ ta có lẽ phải rời đi, dù sao thân phận của ta quá mức không tốt, ở lại sẽ khiến Thanh Long Giang tông gặp tai ương. Ở đây ngươi nhớ chăm lo tu luyện, ta sẽ trở lại thăm ngươi."
Nói đến đây hắn đột nhiên nghiêm túc:
"Trong thời gian này ngươi cố gắng đừng để lộ bản thân. Đừng trở thành mục tiêu quá mức lộ liễu. Kẻ thù của ngươi rất rất mạnh, sư phụ cũng khó lòng bảo vệ."
Nói rồi gã điểm nhẹ vào trán Trần Phong ba lượt, trầm giọng cảnh cáo:
"Giờ hắn tạm thời không thể tìm ra ngươi, đó là cơ hội của ngươi. Ngươi hãy tranh thủ thời gian để tu luyện, đánh thật chắc căn cơ. Có nhiều chuyện ngươi không biết nhưng ta biết. Giờ ta không thể tiết lộ, chỉ có thể nói rằng, trừ phi ngươi sắp chết, nếu không thì không được phép vận dụng huyết mạch, có hiểu hay không?"
Trong cơ thể Trần Phong không ngờ vang lên tiếng long ngâm trầm thấp. Đế Long mệnh ngưng tụ thành một hư ảnh bao quanh thân thể Trần Phong.
"Đệ tử đã hiểu."
Trần Phong khom người vái lạy một cái thật sâu.
"Sư phụ đi cẩn thận."
"Ừm."
Tần Thiên hít sâu một hơi, sau đó tế ra Long Phượng Đỉnh, phá vỡ không gian mà đi.
Trần Phong dõi theo hắn, khuôn mặt có chút buồn bã, nhưng rất nhanh đã bình tâm trở lại.
"Sư phụ, đệ tử sẽ không để Người thất vọng."
Chiều tối ngày hôm đó.
Khu quảng trường Thanh Giang.
Khu quảng trường này là nơi sinh hoạt chung, không thuộc bất cứ thế lực nào. Nó rộng lớn vô cùng, đừng nói chứa mấy ngàn người, dù là cả vạn người cũng còn dư chỗ. Lúc này thì quảng trường đã tương đối nhộn nhịp, các nam nữ sinh đi qua lại tựa như mắc cửi, thỉnh thoảng lại nghe tiếng cười duyên khiến lòng người thoải mái.
Bọn họ tập trung ở nơi đây là vì buổi dạ hội hôm nay. Buổi dạ hội là do các hội bang ở khu vực ba cùng thiết lập nên, mục đích là để giao lưu giữa những người trẻ tuổi, đồng thời cũng để mời chào các nhân tài cho bang hội của mình. Đương nhiên vẫn có ngoại lệ, một số người đến đây chủ yếu để ngắm và tán gái, hoặc là dựa vào không khí sôi động nơi đây để tỏ tình. Tuy nhiên đa phần các cuộc tỏ tình đều đi đến kết cục không được như mong muốn, các chàng trai thậm chí còn phát hiện người mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay đã có bạn trai, cảm giác như mình đột nhiên cao thêm mấy cm.
"Em cảm ơn tấm lòng của anh, nhưng em đã có người để cùng đi rồi."
Ánh Nguyệt đầy ái ngại nói với Nguyễn Hoàng, khiến gã không khỏi nhíu mày. Gã cứ nghĩ sau một ngày Ánh Nguyệt sẽ nghĩ lại, nhưng không ngờ cô ấy lại từ chối, thậm chí nói đã có người đi cùng!
"Không biết đó là ai mà có vinh hạnh như vậy?"
Nguyễn Hoàng nhìn ra xa, chỉ thấy có bốn năm người nữa đang đứng nhìn hắn với ánh mắt đầy bất thiện. Hắn cũng nhận ra họ, đều là người theo đuổi Ánh Nguyệt, tuy nhiên so với hắn thì kém hơn một đoạn.
"Không lẽ lại là hắn?"
Nguyễn Hoàng nhíu mày, hắn đã tìm hiểu rất kĩ về Ánh Nguyệt, về gia đình, thân nhân, quá khứ,.... Nhờ đó hắn biết rằng cô nàng rất thân thiết với một thiếu niên tên Trần Phong. Người này ở thành Minh Dương biểu hiện có vẻ vô cùng xuất sắc, nhưng ở đợt khảo sát vừa rồi của Thanh Long Giang tông lại chỉ đạt hạng ngoài một nghìn, thật sự quá kém cỏi.
Hắn nhìn Ánh Nguyệt hồi lâu, lập tức đem cái tên Trần Phong ném ra sau đầu. Nhìn cô gái này xem, dáng người thướt tha, trên người mặc bộ váy dài truyền thống, mái tóc đen nhánh thả đến ngang lưng, để lộ khuôn mặt trái xoan đẹp tựa tiên nữ. Khí chất cô nàng cũng có nét gì đó hấp dẫn, vừa hiền hòa dễ gần, nhưng cũng xa xa khó nắm bắt. Đó chính là thứ độc dược lợi hại nhất, khiến hắn nhìn là yêu.
"Nếu em đã không muốn thì anh không bắt ép nữa. Chúc em vui vẻ.!
Nguyễn Hoàng dù sao vẫn là thiên kiêu, không chỉ thực lực thiên phú mạnh mẽ, mà cách hành xử cũng không chê vào đâu được, thể hiện sự gia giáo của con cháu thế gia.
Ánh Nguyệt cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Cô nàng sợ hắn sẽ không nhịn nổi mà tức giận, như vậy thì cực kì khó giải quyết. Hắn dù sao cũng là một thiên tài, sau lưng có bối cảnh thâm hậu, nếu thực sự muốn làm gì đó thì cô nàng cũng không thể chống lại. May là Nguyễn Hoàng lại là người có học thức, bởi vậy cũng không làm ra chuyện gì đáng xấu hổ.
Lần lượt có người đến hỏi Ánh Nguyệt nhưng đều bị cô nàng nhẹ nhàng từ chối. Trong đó hiển nhiên không phải ai cũng giữ được phong độ như Nguyễn Hoàng, không nhịn được mà gào lên:
"Tại sao, tại sao lại không được? Cô chê ta không đủ thiên phú hay sao? Hay là bối cảnh không đủ tốt?"
Gã gào lên, đem bó hoa trong tay bóp nát. Bó hoa là hắn mang đến định tặng Ánh Nguyệt, nhưng nay thì không cần nữa rồi, hoa rơi cửa phật, vạn sự tùy duyên. Bọn hắn không có duyên phận.
Ánh Nguyệt thấy gã như vậy thì lộ ra vẻ lạnh lùng, nói:
"Mong ngươi chú ý lời ăn tiếng nói, tránh cho có vấn đề gì thì không hay đâu!"
"Chuyện không hay, là gì?"
Gã cười dữ tợn, quanh thân hóa ra một dòng nước nhỏ, là do vô số Cương khí hóa thành.
"Ngươi muốn chết?"
Nguyễn Hoàng lúc này đang đứng ở xa xa, thấy tên kia định ra tay với Ánh Nguyệt thì sắc mặt trầm xuống, cổ tay khẽ giơ lên, hóa thành năm luồng kiếm khí, chuẩn bị đánh gục người nọ. Đột nhiên tên kia kêu thảm một tiếng, Cương khí quanh thân hết thảy vỡ vụn thành hư ảo, bàn thân thì bị đánh bay đập vào bờ tường.
"Rác rưởi."
Một thiếu niên chậm rãi đi tới, bên cạnh hắn là một thiếu nữ lộ ra thần thái sung sướng, liên tục lắc lư cánh tay thiếu niên.
"Là hắn."
Nguyễn Hoàng nheo mắt nhìn Trần Phong, thầm suy đoán. Lúc hắn gặp Trần Phong thì thấy người này dường như có gì đó đặc biệt, bởi hắn không cảm nhận được người này rốt cục đạt đến cảnh giới nào.
Trần Phong đứng chắn trước Ánh Nguyệt, thản nhiên nói:
"Xin lỗi, cô ấy có hẹn với tôi, mong mọi người hiểu cho."
Khí thế hắn chậm rãi tản ra, khiến một số tên đứng gần không khỏi biến sắc, cảm thấy một áp lực khổng lồ đè lên cơ thể mình, bởi vậy tức thì xoay gót bỏ chạy, không dám đứng lại dù chỉ một chút. Duy chỉ có Nguyễn Hoàng vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn hắn đầy hứng thú.
Hai người ánh mắt giao nhau, lập tức trong không gian mơ hồ vang lên tiếng Giao Long ngâm không dứt, đó là do bọn hắn đồng thời vận dụng "Thế" của Giao Long mà thành.
Đột nhiên Nguyễn Hoàng biếm sắc, lùi lại mấy bước, cười khổ:
"Thật sự đáng khâm phục. Ta, Nguyễn Hoàng ngày sau sẽ đến luận bàn với ngươi sau."
Nói rồi hắn quay người rời đi, mà Trần Phong lúc này cũng nở một nụ cười, nói:
"Chúng ta cũng đi thôi."
Ba người bọn họ lại lên đường, lấy tốc độ của bọn hắn thì quãng đường nãy cũng chỉ hơi dài một chút mà thôi. Trên đường đôi lúc lại thấy có người con châu thế gia, lấy ra một cái xe bay, lao vun vút trên đường. Trên xe khắc lấy một loại trận pháp tên là Phản Trọng trận, cùng với Tụ Khí trận và Chuyển Khí trận. Tụ khí trận đảm nhiệm việc hấp thụ Cương khí từ người dùng Chuyển Khí trận để chuyển hóa Cương khí thành năng lượng đơn giản nhất, và Phản trọng trận có nhiệm vụ nâng đỡ cho xe.
"Ánh Nguyệt có phải không? Lên đi cùng bọn chị luôn nào."
Một cái xe bay cỡ lớn dừng lại trước mặt ba người bọn hắn, sau đó cửa xe chậm rãi mở ra, để lộ một thiếu nữ tầm mười tám mười chín tuổi.
"Chị Thảo!"
Ánh Nguyệt mừng rỡ, quay sang nói với Trần Phong:
"Chị ấy là người của Đặng gia thành Yên Đô! Lúc trước thỉnh thoảng vẫn đến Đặng gia ta để giúp đỡ đấy!"
Nói rồi cô nàng kéo Trần Phong lên xe, dù hắn không muốn lắm.
Không gian bên trong xe tương đối rộng rãi, đủ để bốn người bọn hắn ngồi mà không chật. Hắn nhìn thiếu nữ trước mặt, không nhịn được mà chặc lưỡi một cái.
Nếu Ánh Nguyệt tựa như gió xuân thổi đến nhẹ nhàng, lại pha ít sự tinh nghịch thì thiếu nữ này lại khác. Cô ấy lộ ra sự quý phái, tựa như tiểu thư đài các, mỗi một động tác đều lộ ra sự nhẹ nhàng, thanh lịch.
Mà cô gái bên kia cũng đang đánh giá Trần Phong. Cô cũng không vì Trần Phong thân phận thấp mà có chút nào khinh thị, trái lại vẫn rất tôn trọng, nhẹ nhàng hỏi hắn:
"Chị tên là Đặng Phương Thảo, còn em có lẽ là Trần Phong phải không? Đã nghe Ánh Nguyệt kể nhiều chuyện về em, chị rất ấn tượng đấy."
Trần Phong nở một nụ cười hiền hòa, đáp:
"Không có gì, dù sao cũng nhờ cô ấy giúp đỡ lúc ban đầu nên em mới có ngày hôm nay."
Cô ấy nghe vậy liền lộ vẻ vừa ý, nói tiếp:
"Thế thời gian tiếp theo em định làm gì? Đã sáu tháng kể từ khi vào đây rồi, có lẽ em cũng nên chọn gia nhập một thế lực nào đó đi chứ?"
Trần Phong suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp:
"Chị nói cũng đúng. Chẳng qua bây giờ em cũng không biết tham gia bang hội nào cả, dù sao người mới như em cũng khó chọn được nơi vừa ý. Có lẽ sau buổi dạ hội hôm nay em sẽ tìm được một hội ưng ý."
Hắn biết rõ dụng ý của Phương Thảo. Cô nàng muốn lôi kéo hắn, và nếu hắn lập tức trả lời không thì sẽ khiến cô ấy cảm thấy không vui lòng. Vì vậy hắn tìm cách nói tránh, vẫn đồng tình với Phương Thảo rằng nên tìm một thế lực để nương tựa, nhưng không nói đó là thế lực nào.
"Em nghĩ đúng lắm." Phương Thảo khẽ chỉnh đôi tóc mai, ánh mắt nhìn ra cửa xe, lúc này cũng có một cỗ xe chạy song song với xe bọn hắn, mà cửa sổ xe mở ra, để lộ một thanh niên dáng người thư sinh, tương đối điển trai.
"Phương Thảo tiểu thư, không biết cô đã đi cùng ai chưa? Nếu không chê thì ta xin được phép mời cô đến buổi dạ hội được không?"
Trần Phong nghe giọng hắn thì có chút chột dạ, đến khi nhìn ra thì mới biết.
"Trần Quân, là cái tên thiên tài hôm trước chặn bắt ta. Liệu hắn có nhận ra hay không? Ta lúc đó bị Cương khí che kín toàn thân, dáng người còn không thấy nói gì đến khuôn mặt?"
Nghĩ vậy hắn bình tĩnh trở lại, bộ dáng thản nhiên.
Phương Thảo hiển nhiên cũng có quan hệ rất tốt với thanh niên nọ, bởi vậy cười tươi đáp:
"Thật vinh hạnh vì được đi cùng cậu."
Hai cỗ xe phóng nhanh, rốt cụ cũng đi đến quảng trường.
Xa xỉ!
Cảm nhận đầu tiên của Trần Phong là quá mức xa xỉ. Toàn bộ quảng trường được bao phủ một bộ trận pháp, luôn luôn hoạt động. Bốn phía có những cây cột được đính từng viên Dạ Minh Châu, tản ra ánh sáng nhẹ dịu, tạo cảm giác cực kì thoải mái. Mặt quảng trường được lát đá thạch anh, nhưng có thể thay đổi màu sắc tùy ý. Đặc biệt cứ đi một khoảng sẽ thấy một đài phun nước, nước ở đây là do Linh khí thứ cấp ngưng tụ mà thành.
Ở cửa ra vào có hai con Giao Long canh giữ, Long khí hóa thành từng loại dị tượng. Hai con Giao Long này đã tu đến cảnh giới ngang với Huyền Linh cảnh, trước đây làm mưa làm gió ở thành Thanh Châu. Chúng ăn sạch thủy sản dưới sông, lại lên bờ lùng bắt người ăn thịt. Rốt cục bị cường giả Thanh Long Giang tông biết được liền đến bắt giữ, nhốt chúng ở nơi đây.
"Nhân loại thật lắm trò. Cái gì mà dạ hội, ta thấy không khác gì một cái trại chăn nuôi gia súc. Thật muốn một ngụm ăn hết bọn chúng."
Một con Giao Long nói bằng cái giọng ồm ồm.
"Ngươi lúc nào cũng chỉ biết ăn. Ngươi không biết nữ nhân nhân tộc da trăng thịt mềm, rất xinh đẹp, lại có khả năng thụ thai cao. Nếu đem chúng về làm một hồi thư sướng, sau đó sinh ra mấy Tiểu Giao thì hay biết mấy."
Con còn lại đáp, ánh mắt dâm dục nhìn những cô gái xung quanh.
Hết chương 202