Beta: Tiểu Lăng
Thì ra bóng hình xinh đẹp vẫn luôn trốn ở trong bóng tối ấy là Thiên Thiên, nàng thấy Thượng Quan Kiệt Hùng đang dựa vào xe lăn đặc chế, khiến những thị vệ kia không thể đến gần hắn chứ đừng nói là bắt được hắn, sau đó lại thấy Long Khải Kỳ đang ở một bên xem trò vui, chờ bọn hắn (LKK) ra tay, còn không bằng tự giải quyết. Nàng vừa thi triển khinh công vừa vận nội lực ra nhanh chóng xách Thượng Quan Kiệt Hùng lên biến mất ngay tại thọ yến.
Long Khải Kỳ nhìn bóng hình xinh đẹp kia biến mất, liền biết ngay bóng dáng kia là nàng. Hắn không ngờ nàng sẽ xuất hiện tại hoàng cung, cũng cứu Thượng Quan Kiệt Hùng đi, không, chính xác là, bắt Thượng Quan Kiệt Hùng đi.
"Kỳ, là Thiên Thiên, vậy mà Thiên Thiên lại bắt Thượng Quan Kiệt Hùng đi." Nghe được tiếng động gần như không phát ra âm thanh ấy, Hiên Viên Hạo nhẹ giọng nói.
"Ừ." Chẳng lẽ nàng xuất hiện tại Thủy Nguyệt quốc là vì Thượng Quan Kiệt Hùng? Làm sao nàng lại biết kế hoạch của Thượng Quan Kiệt Hùng? Long Khải Kỳ âm thầm suy nghĩ.
"Kỳ, có muốn đuổi theo không, dù đã biết rõ kế hoạch của Thượng Quan Kiệt Hùng rồi, nhưng thế lực bí mật của hắn tuyệt đối sẽ chưa bị sụp đổ, ta lo Thiên Thiên cứ bắt đi Thượng Quan Kiệt Hùng như vậy, sẽ chọc tới phiền toái." Hiên Viên Hạo lo lắng nói.
"Đi." Đúng vậy, Hạo nói rất đúng, dù võ công của nữ nhân kia không tệ, nhưng đấu với Thượng Quan Kiệt Hùng luôn luôn xảo trá thâm độc, nhất định sẽ thua thiệt.
Thừa dịp tầm mắt của mọi người trên yến hội đều đặt trên người Quý Thuần Hoàn cùng những thi thể kia, hai người họ nhanh chóng biến mất ở đó. Họ đi theo hướng Thiên Thiên vừa mới biến mất, họ tin rằng Thiên Thiên một mình xách Thượng Quan Kiệt Hùng không thể nhanh chóng xuất cung được, họ phải đuổi kịp nàng trước khi nàng xuất cung.
Giây phút hai người họ vừa biến mất kia, Ngao Thiên Tường hơi nhếch khóe miệng, giống như mọi việc đều nằm trong tay hắn.
Trong lòng Quý Thuần Hoàn cũng đoán được nữ nhân bắt Thượng Quan Kiệt Hùng đi là ai, không ngờ nàng đã tới Thủy Nguyệt quốc, còn âm thầm vào cung, nhưng giờ hắn không thể đuổi theo ngay, song lúc bóng dáng kia sắp biến mất, hắn đã cho người bí mật đi theo rồi.
Thượng Quan Kiệt Hùng bị bắt đi, thọ yến liền yên tĩnh lại, mà các lính hầu cũng nhanh chóng xử lý những thi thể kia.
"Người đâu, kéo nữ nhân ác độc này xuống cho trẫm, đúng giờ Ngọ ngày mai xử trảm." Sau khi tỉnh táo lại, Quý Trung trở về vị trí, lạnh giọng nói.
"Không, Hoàng thượng, nô tì hoàn toàn không biết phụ thân lại đại nghịch bất đạo như thế, dám mưu hại Hoàng thượng, nô tì hoàn toàn không biết gì hết, không biết chút nào, cầu Hoàng thượng bỏ qua cho nô tì một mạng." Thượng Quan Mạn Nhi hoàn toàn không chú ý tới hình tượng, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
"Kéo xuống." Quý Trung hoàn toàn không nhìn nữ nhân đang quỳ dưới đất kia một cái, ông hoàn toàn chẳng có tình cảm gì với nàng ta, chỉ bởi dung mạo nàng ta hơi giống Ngọc Nhi thôi, ông lạnh lùng quát.
"Hoàng thượng, nô tì thật sự không tham dự mà, nô tì oan uổng a!" Chỉ thấy Thượng Quan Mạn Nhi bị thị vệ cứng rắn kéo xuống.
"Hoàn Nhi, hôm nay thật may là có con, nếu không trẫm, không, Thủy Nguyệt quốc liền thua trong tay trẫm rồi." Quý Trung nhìn con của mình nói, trải qua sự việc này, ông đã suy nghĩ cẩn thận, mặc kệ ông và hoàng hậu có rối rắm gì, thì đó cũng không phải là lỗi của Hoàn Nhi, dù sao Hoàn Nhi cũng là ruột thịt máu mủ của ông.
"Nếu Hoàng thượng đã không còn đáng ngại, thần xin được cáo lui trước!" Thật vất vả mới biết nàng đã tới Thủy Nguyệt Quốc, hắn không thể lần nữa để lỡ cơ hội gặp nàng.
"Hoàn Nhi, con vẫn còn tức giận với phụ hoàng sao?" Quý Trung nhìn thái độ lạnh lùng của nhi tử, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ ông lại mất đi cả hài tử duy nhất này sao?
Phụ hoàng? Đây là lần đầu tiên ông ta ở trước mặt của hắn tự xưng là phụ hoàng, mà không phải trẫm, chỉ là cái này tựa hồ đã muộn, hắn đã không cần phụ hoàng này rồi.
"Hoàn Nhi, phụ hoàng đang nói chuyện với con, con không nghe thấy sao?" Hoàng hậu thấy Quý Thuần Hoàn đã định nhấc chân rời đi, mở miệng tức giận nói.
"Hoàn Nhi, thời gian của phụ hoàng không còn nhiều nữa, chẳng lẽ con nhẫn tâm muốn phụ hoàng của con cô đơn rời đi sao?" Là do ông tỉnh ngộ quá muộn, nhưng ông muốn trong khoảng thời gian này, mình được hưởng thụ một chút tình phụ tử, không muốn mất đi hài tử duy nhất này.
"Hoàng thượng hãy yên tâm, cổ độc trên người Lệ phi cũng không có chuyển tới trên người Hoàng thượng, nhi thần đã để người cho thuốc chống cổ độc bí mật vào thức ăn của Hoàng thượng, hơn nữa mỗi ngày Hoàng thượng đều dùng Giải Độc Hoàn, dù có trúng độc từ lâu cũng đã sớm khỏi." Nói xong, Quý Thuần Hoàn nhấc chân rời khỏi yến hội.
Từng câu từng chữ của Quý Thuần Hoàn quanh quẩn trong đầu Quý Trung, thì ra Hoàn Nhi đã âm thầm làm nhiều việc như vậy vì ông, cho tới nay đều là ông sai, ông hoàn toàn sai lầm.
Bên kia.
Thiên Thiên xách theo Thượng Quan Kiệt Hùng, cũng không trực tiếp xuất cung, lấy sức mình nàng cũng khó mà mang Thượng Quan Kiệt Hùng ra khỏi cung.
"Không ngờ cái thân ông lại nặng như vậy." Thiên Thiên xách Thượng Quan Kiệt Hùng trên tay ném đi, lạnh lùng nói.
Thượng Quan Kiệt Hùng cứ như thế té xuống đất thật mạnh, khi hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía người cứu mình, hoàn toàn ngây dại.
"Ngươi chưa chết?"
"Ông chưa chết, ta cũng chưa chết được." Thiên Thiên lạnh lùng nói.
"Không thể nào, người của ta tự tay ném ngươi xuống vách núi, cũng tận mắt nhìn thấy ngươi được hạ táng, làm sao ngươi lại không chết, nói, ngươi là ai, lại dám giả trang tiện nhân kia."
"Ta chưa chết là để đến đòi nợ ông, thật hận mình năm đó mềm lòng, chỉ phế bỏ hai chân của ông, nên trực tiếp lấy cái mạng chó của ông mới đúng." Thiên Thiên chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái, Thượng Quan Kiệt Hùng lập tức bay lên cao, rồi lại té thật mạnh xuống đất.
"Khụ", Thượng Quan Kiệt Hùng không nhịn được đau nhức truyền tới từ lồng ngực, nhổ ra ngụm máu tươi lớn.
"Tiện nha đầu nhà ngươi, lại dám giết phụ thân." Thượng Quan Kiệt Hùng nhịn đau nhức trên người, tức giận quát lên.
"Giết phụ thân? Ông không có tư cách." Thiên Thiên lại đá ra một cước, chỉ thấy thân thể đang nằm rạp trên đất kia bị văng ra mấy trượng.
Đúng lúc này, Long Khải Kỳ và Hiên Viên Hạo đã đuổi tới.
"Thiên Thiên, giết ông ta chỉ làm bẩn tay nàng thôi." Hiên Viên Hạo đi tới bên cạnh Thiên Thiên cười lạnh nói.
"Ông ta đã trúng độc, chỉ cần nữa nửa khắc, ông ta sẽ trúng độc bỏ mình." Long Khải Kỳ gật đầu một cái rồi nói.
"Không thể nào… Sao ta lại có thể trúng... độc." Thượng Quan Kiệt Hùng không thể tin nói, ông ta đã hạ độc trong rượu những người đó, nhưng những thứ đó không phải đã bị Quý Thuần Hoàn đổi rồi sao? Dù ông ta có uống những ly rượu kia, nhưng trước đó ông ta cũng đã ăn thuốc giải, ông ta không thể nào trúng độc được.
"Đúng vậy, những ly rượu kia thật sự đã bị Quý thái tử đổi, nhưng là bầu rượu trên bàn của ông lại bị hạ kịch độc." Hiên Viên Hạo nhàn nhạt nói ra.
Sau khi Kỳ nói nên ra tay sớm, hắn đã âm thầm để Khuynh Vũ đổi rượu trên bàn Thượng Quan Kiệt Hùng thành rượu có kịch độc.
“Không, không." Thượng Quan Kiệt Hùng không ngừng lẩm bẩm, ông ta không tin ông ta lại mất mạng như thế, ông ta đã tính kế hơn nửa đời, cuối cùng lại bị người khác tính kế, giấc mộng của ông ta còn chưa được thực hiện, ông ta không thể chết đi như vậy.
"Thiên Thiên, nàng tới Thủy Nguyệt quốc là vì ông ta sao?" Hiên Viên Hạo không nhìn Thượng Quan Kiệt Hùng nữa, mà là cười híp mắt nhìn Thiên Thiên.
"Không phải."
"Không phải vì ông ta? Vậy là vì cái gì? Cần ta giúp một tay không? Ta cùng Kỳ nhất định sẽ cố gắng giúp nàng." Hiên Viên Hạo tiếp tục nói.
"Không cần, ta đã giải quyết xong chuyện." Tầm mắt của Thiên Thiên gắt gao đặt lên người Thượng Quan Kiệt Hùng đang không ngừng giãy giụa, cho dù chết, nàng cũng sẽ không để cho ông ta chết sảng khoái như vậy.
Đang ở lúc nàng nghĩ sẽ tiến lên hung hăng quất Thượng Quan Kiệt Hùng thì đột nhiên xuất hiện những kẻ áo đen che mặt.
Những kẻ áo đen cầm đại đao trong tay, mạnh mẽ chém tới ba người bọn họ.
Long Khải Kỳ cùng Hiên Viên Hạo thấy thế, lập tức đánh ra chưởng phong, mấy tên áo đen ngã xuống đất, rất nhanh, lại xuất hiện một đám áo đen tiến lên tập kích.
Vốn định hung hăng quất Thượng Quan Kiệt Hùng, Thiên Thiên dừng bước lại, đối phó với những tên áo đen đột nhiên xuất hiện kia, khi nàng nhìn thấy những tên áo đen che mặt này đột nhiên xuất hiện thì nàng liền cảm thấy quen thuộc, giống như nàng đã gặp những tên áo đen này.
Mà bởi vì mấy tên áo đen che mặt xuất hiện, hai mắt Thượng Quan Kiệt Hùng chăm chú nhìn những người đang đánh nhau, lúc đó, ông ta đột nhiên cảm thấy bụng đau vô cùng, chẳng lẽ ông ta thật sự trúng kịch độc như lời của bọn chúng? Chẳng lẽ ông ta phải chết như vậy?
Tầm mắt lại rơi vào trên người bóng hình xinh đẹp mảnh khảnh kia, đáy mắt thoáng qua một tia lệ khí, cho dù chết, ông ta cũng không thể chết như vậy, ông ta phải kéo tiện nhân kia chết cùng, thật may là trước đó ông ta đã chuẩn bị chu đáo, tiện nhân, ngươi đi chết đi!
Chỉ thấy Thượng Quan Kiệt Hùng tàn nhẫn trừng mắt nhìn bóng dáng Thiên Thiên, sau đó dùng hết sức, khạc từ trong miệng ra một cái ám khí, trực tiếp vọt đến chỗ Thiên Thiên.
Đang đánh nhau với mấy tên áo đen, Thiên Thiên hoàn toàn không chú ý tới một cái ám khí đang bay về phía nàng, chỉ nghe thấy một tiếng "Cẩn thận", liền nghe được tiếng ám khí đâm vào cơ thể.