Nữ nhân xấu xí này lại muốn làm gì?
Không nhìn thấy Xuân Cung đồ sống đang diễn ra ngay trước mắt mình sao.
"Thần thiếp. . . . . . Tham kiến Vương gia. . . . . ." Thiên Thiên khúm núm nói.
Nghe được âm thanh, nữ tử xinh đẹp trên người Long Khải Kỳ cũng không xấu hổ, lại càng phơi bày thêm thân thể quyến rũ của mình.
"Vương. . . . . . Vương gia, thần thiếp ngu muội. . . . . . ngu muội, cả gan hỏi một câu, Vương gia cùng vị muội muội này. . . . . . là đang làm gì? Không biết thiếp thân có được gia nhập không?" Trên mặt Thiên Thiên thể hiện vẻ ngu ngốc, nói chuyện vẫn có chút sợ hãi.
Từ đầu đến giờ, Long Khải Kỳ vẫn nhắm hai mắt lại, không có nhìn Thiên Thiên một lần, bởi vì hắn không muốn thấy gương mặt xấu xí lần nữa.
Chỉ là, trên người hắn tản ra tức giận cùng khí lạnh khiến cô gái xinh đẹp trên người cũng tức giận quay đầu lại, nàng muốn nhìn xem nữ nhân không biết điều tới đây là ai ? Không quay đầu mới may, vừa quay đầu lại liền bị hù chết.
"A. . . . . ." Nhìn thấy gương mặt vừa trắng vừa đỏ, thế này cũng quá kinh khủng rồi, nếu như bây giờ không phải là ban ngày, nàng sẽ cho rằng đây là Quỷ hồn.
Nữ tử xinh đẹp bị dọa sợ nên thân thể mềm nhũn, ngã từ trên người Long Khải Kỳ xuống đất.
"Ai da~, ban ngày trời lạnh, thân thể muội muội trần truồng ngồi dưới đất sẽ dễ bị cảm, để tỷ tỷ giúp muội mặc quần áo." Thiên Thiên nhặt quần áo bị ném trên mặt đất lên, đi về phía nữ tử yêu diễm.
Chân trước của Thiên Thiên vừa mới bước lên bậc thang ở đình nghỉ mát, một tay cầm quần áo của nữ tử xinh đẹp, nhưng trong nháy mắt, Thiên Thiên cảm thấy chân bị trượt, cả người đứng không vững, thân thể không cẩn thận té nhào về phía trước.
Hóa ra, khi Thiên Thiên vừa định bước cái chân còn lại ra, mới phát hiện dưới chân đã không cẩn thận dẫm lên vạt áo, chân vừa trượt, thân thể cũng nghiêng về phía trước.
Vì để cho mình không té vào sàn nhà cứng rắn, đôi tay Thiên Thiên quơ lung tung tìm một cái trụ ổn định để chống đỡ thân thể của mình, cuối cùng nàng vẫn bắt được. Chỉ là. . . . . .
"Tiểu thư. . . . . ." Tinh nhi lo lắng nên la lên.
Ah, tại sao không có đau đớn như trong tưởng tượng đây?
Thì ra trụ chống đỡ mà Thiên Thiên bắt được lại là bắp đùi của Long Khải Kỳ, hơn nửa người Thiên Thiên nằm trên đùi Long Khải Kỳ, mà trong đó có một tay lại bắt được. . . . . .
Tay kia vô ý thức dùng sức gãi gãi, "Ah, đây là cái gì? Hình như có chút thô sáp, cũng không phải dài lắm? Cây cột sao?"
Mặt Thiên Thiên đơn thuần nhìn cái mà tay mình nắm, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Long Khải Kỳ.
Nữ tử xinh đẹp hung hăng nhìn Thiên Thiên đang nằm ở trên người Long Khải Kỳ, thì ra đây chính là Vương phi xấu xí.
Mà mặt Tinh nhi mặt lo lắng đứng ở một bên, nàng lo lắng tiểu thư sẽ bị Vương Gia trách phạt.
Thì ra, trong khi quơ lung tung, tay của Thiên Thiên đã bắt được hạ thân của Long Khải Kỳ đang ở trạng thái cương lên.
Hai mắt Long Khải Kỳ vẫn nhắm chặt cũng không thể không mở ra, nhìn chằm chằm gương mặt đó, gương mặt tức giận nổi đầy vạch đen nói," Cút" .
"Vương gia, nơi này vẫn luôn như vậy sao?" Thiên Thiên giống như không có nghe được âm thanh tức giận này, tiếp tục tò mò hỏi tiếp.
"Cút" Long Khải Kỳ tức giận còn thêm mấy phần lãnh khí, âm lượng cũng cao hơn mấy phần.
Hẳn là bị sự tức giận của Long Khải Kỳ dọa sợ, thân thể Thiên Thiên bắt đầu run lên, lực đạo trên tay không tự chủ được cũng lớn hơn.
"Bỏ tay ngươi ra." Long Khải Kỳ cảm nhận được đau đớn thì quát lên, nữ nhân này tuyệt đối là cố ý.
"Dạ . . . . . Thiếp thân. . . . . . Vương gia. . . . . ." Thiên Thiên khiếp đảm nên nói năng lung tung, không biết là muốn nói gì.
Thiên Thiên bị dọa, thân thể cũng bắt đầu run lên, hai chân cũng mềm nhũn đi.
Thiên Thiên đang ở trên đùi Long Khải Kỳ đứng thẳng dậy, nhưng bởi vì hai chân mềm yếu vô lực, thân thể nàng lại ngã về phía Long Khải Kỳ lần nữa. Chuyện vừa mới xảy ra lại lặp lại.
Tay Thiên Thiên lại nắm chặt nơi không nên nắm, hơn nữa lần này, sức lực cũng lớn hơn lần trước.
Không biết là Thiên Thiên cố ý hay là. . . . . . , lúc Thiên Thiên ngã về phía Long Khải Kỳ thì hai chân còn không cẩn thận, nặng nề đạp chân của Long Khải Kỳ một cái.
Chỉ nghe thấy Long Khải Kỳ buồn bực nghẹn một tiếng.
Trong mắt Long Khải Kỳ toàn là lửa giận, cắn răng nghiến lợi từng chữ từng chữ, lạnh nhạt nói, "Thượng. . . . . . Quan. . . . . . Thiên. . . . . . Thiên, lấy tay của ngươi ra."
Đợi tay Thiên Thiên buông ra xong, cổ áo bị Long Khải Kỳ nắm lấy, thân thể cũng bị xách lên.
Vung bàn tay, thân thể Thiên Thiên liền bị ném ra bên ngoài đình.
"Không nên để cho Bổn vương gặp lại ngươi, nếu không thì không phải chỉ là ném đi như vậy." Hai mắt Long Khải Kỳ toát ra lửa giận, thân thể còn tản ra khí lạnh, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Thiên Thiên bị ném trên mặt đất.
"Nô tỳ van cầu Vương gia tha cho tiểu thư, tiểu thư không phải cố ý." Tinh nhi vội vàng quỳ xuống dập đầu, khóc.
Sửa sang lại quần áo, Long Khải Kỳ vẩy tay hừ lạnh rời đi.
Mà nữ tử xinh đẹp căm hận nhìn Thiên Thiên từ đầu đến giờ, lạnh lùng trợn mắt nhìn Thiên Thiên trên đất một cái, trước khi rời đi trong mắt thoáng qua một chút lệ khí.
Người nào dám phá hư chuyện tốt của nàng, chỉ có một kết quả. . . . . . Chết.
Sau khi khôi phục lại bình tĩnh, "Tiểu thư. . . . . ." Tinh nhi chạy tới trước đỡ Thiên Thiên.
"Tinh nhi, yên tâm, ta không sao." Vốn là đang nằm trên mặt đất, Thiên Thiên đột nhiên đứng dậy phủi bụi trên người, khẽ cười nói.
"Tiểu thư, người không có việc gì thật sao?" Tinh nhi có chút hoài nghi nhìn tiểu thư cười.
Nàng có thể không hoài nghi sao? Tiểu thư bị Vương gia làm ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, hơn nữa đường này toàn là cục đá nhỏ, tiểu thư sao lại không có việc gì chứ?
Sau khi nàng kiểm tra toàn bộ xong, trên người Thiên Thiên đúng là không có một tý vết thương.
"Nói nhảm, đã nói là không có việc gì mà? Được rồi, tiếp tục đi dạo." Lúc thân thể của nàng gần chạm tới đất thì nàng đã dùng một chút nội lực làm giảm vận tốc lại, có thể giúp cho nàng không bị thương.
Chỉ cần nghĩ tới sắc mặt mới vừa rồi của nam tử kia thật sự là buồn cười quá.
Nhưng mà, nàng muốn đi rửa tay thật sạch sẽ mới được, rửa sạch dơ bẩn trên đó.
Về sau, chắc nam tử kia cũng không dám cùng nữ nhân trình diễn kích tình ở trước mặt Thiên Thiên nữa! Ha ha ha. . . . . .