Beta: Heisall
Trong lòng của Long Khải Diêm “lộp bộp” một tiếng vỡ nát; vách núi, chuyện này đại biểu cho cái gì? Trong lòng đầy sợ hãi, không thể tin được.
Rồi sau đó hắn nhanh chóng thi triển khinh công bay về phía vách núi, thời điểm hắn đến nơi, sắc trời đã hơi tối, hơn nữa trên vách núi đầy gió lạnh, làm cho người ta rét đến thấu xương.
Trên vách núi có rất nhiều dấu chân lộn xộn, nhưng hắn không thể chỉ dựa vào mũ phượng trên tay, và những dấu chân này liền chắc chắn nàng đã té xuống, hơn nữa......
"Mặc kệ là sống hay chết, tất cả các ngươi đều xuống đó tìm cho trẫm, cho dù chết, trẫm cũng phải nhìn thấy được thi thể của nàng." Giọng nói của Long Khải Diêm đầy lạnh lẽo, nhưng trong giọng nói này còn mang theo một chút run rẩy, đó là bởi vì hắn đang sợ, sợ rằng sẽ thật sự tìm được thi thể của nàng.
"Tuận lệnh!"
Rất nhanh, tất cả thị vệ đều cầm đuốc đi xuống dưới vách núi tìm kiếm, bầu trời dần tối mịt, cho dù có ánh sáng của cây đuốc, nhưng bên dưới vách núi tối đen và rét lạnh này, bọn họ căn bản không có cách nào thấy rõ được đường đi xuống dưới, đừng nói chi là tìm người.
Mà ở một nơi khác.
Kể từ khi Tinh nhi cùng Như Huyên biết chuyện tiểu thư của các nàng trên đường đưa dâu bị người áo đen bắt đi, hơn nữa còn nghe nói đã rơi xuống vách núi, thì lúc này nhóm người các nàng đều đã rơi nước mắt.
"Ô ô ô, tiểu thư, người không thể bỏ lại Tinh nhi, Tinh nhi muốn hầu hạ bên cạnh tiểu thư." Tinh Nhi khóc đến khuôn mặt đầy lệ.
Như Huyên ở bên cạnh cũng yên lặng nức nở, nàng không tin chủ tử sẽ chết như thế, đột nhiên, nàng nghĩ đến một người, hình như hôm nay cũng chưa từng gặp qua hắn, hắn là người bảo vệ sự an toàn cho tiểu thư, vì sao hôm nay không thấy hắn xuất hiện?
"Tinh nhi, Mặc quản gia đâu?"
Tinh nhi vốn đang khóc thút thít khẽ ngẩng đầu, suy nghĩ một chút, rồi sau đó lắc đầu một cái: "Hôm nay ta không thấy Mặc quản gia, hình như ngay cả A Hắc cùng A Hoàng cũng không nhìn thấy."
Tinh nhi liền ngưng khóc, giống như cũng nghĩ ra chuyện này có một số điểm không đúng, nghĩ lại tối hôm qua khi tiểu thư nói chuyện với nàng, giống như tiểu thư đã sớm biết hôm nay sẽ có chuyện phát sinh, chẳng lẽ......
"Như Huyên, ngươi nói......"
"Ừ, võ công của Mặc quản gia cao thâm, tin tưởng có Mặc quản gia ở đó, chủ tử sẽ không có chuyện gì, hơn nữa còn có A Hắc cùng A Hoàng ở đó, chủ tử sẽ càng an toàn hơn." Sau khi Như Huyên nhìn xung quanh, mới khẽ nói.
Nếu như đúng như những gì họ đoán, chắc hiện tại tiểu thư rất an toàn.
"Còn nữa, nếu chủ tử không muốn cho chúng ta biết, vậy chúng ta sẽ xem như không biết, và hiện tại trên mặt của chúng ta phải luôn giữ vẻ thương tâm khổ sở."
"Ừ, chỉ cần tiểu thư không có chuyện gì là tốt rồi, cho dù muốn Tinh nhi làm gì cũng được."
......
Kỳ vương phủ.
Lúc này, Hiên Viên Hạo vào trong cung nhưng không nhìn thấy bóng dáng của nàng, trong khoản khắc đó tâm tình của hắn đột nhiên lại kích động không dứt, nhưng sau khi hắn biết chân tướng, thì hắn bắt đầu đứng ngồi không yên, không tự chủ mà lo lắng cho nàng.
"Kỳ, người ngươi phái đi ra ngoài đã có tin tức chưa?"
"Hạo, ngươi động lòng với nàng rồi hả?" Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hạo lo lắng cho một nữ nhân như vậy, nhưng tại sao lại là nữ nhân kia chứ?
"Đúng vậy, ta đã động lòng với nàng." Hiên Viên Hạo rất thẳng thắn thừa nhận, điều này cũng làm cho Long Khải Kỳ ngây ngẩn cả người.
"Chẳng lẽ ngươi quên rằng nàng đã từng là nữ nhân của ta sao? Hơn nữa, nàng còn bị chúng ta hợp lực bày kế để hưu nàng, ngươi không nên bị biểu hiện đêm đó của nàng che mắt, coi như nàng có thể khảy đàn Lôi Minh, nhưng nàng mãi mãi vẫn là nữ nhân bị hưu." Long Khải Kỳ khuyên bảo, chẳng biết tại sao, bản thân hắn không hy vọng Hạo thích nàng.
"Nàng có danh phận kia, nhưng nàng chưa từng là nữ nhân của ngươi, hơn nữa, ta không ngại nàng là một nữ nhân bị hưu." Hiên Viên Hạo thay đổi bộ dạng lười biếng thường ngày, mà nói với khuôn mặt đầy nghiêm túc.
Long Khải Kỳ cứ lẳng lặng nhìn như vậy, hắn biết lúc này Hạo rất nghiêm túc, cho tới bây giờ hắn chưa từng để ý đến bất cứ nữ nhân nào, không ngờ nữ nhân đầu tiên hắn thích lại chính là nữ nhân kia.
"Ngươi không được quên nàng là người của hoàng thượng?"
"Không, nàng không phải, ta tin tưởng nàng không phải là người của hoàng thượng." Trong lòng Hiên Viên Hạo rất khẳng định nói.
"Hạo, ngươi không thể bị tình yêu làm cho đầu óc u mê, coi như nàng không phải người của hoàng thượng, nhưng nàng đã được hoàng thượng sắc phong làm phi, bây giờ nàng đã là người của hoàng thượng rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục thích nàng sao?" Tóm lại, hắn muốn ngăn cản bằng hữu tốt nhất của mình yêu nữ nhân kia.
"Những thứ này ta đều biết, coi như nàng đã là người của hoàng thượng, vẫn không cách nào ngăn cản ta yêu nàng, huống chi bây giờ còn chưa phải vậy." Hiên Viên Hạo có chút tức giận nói: "Ta sẽ tự mình đi tìm!"
Hiên Viên Hạo không để ý đến phản ứng tiếp theo của Long Khải Kỳ, mà trực tiếp xoay người rời đi.
Long Khải Kỳ nhìn theo bóng lưng vừa rời đi, xem ra tình cảm của Hạo đối với nữ nhân kia là thật, trái tim của hắn đột nhiên thắt lại một cái.
"Phi Kiếm, ngươi đi theo hỗ trợ." Long Khải Kỳ nói về phía khoảng không.
Mà cũng không có bất kỳ lời đáp lại, giống như vừa rồi là hắn đang nói một mình, nhưng chỉ có hắn mới biết, Phi kiếm đã đi giúp Hạo rồi.
Trải qua cả đêm tìm kiếm, cho dù là thị vệ của Long Khải Diêm, hay là Hiên Viên Hạo, đều không tìm được người mà bọn họ muốn tìm, có câu nói, không tìm được thi thể chính là có một hi vọng, hi vọng còn sống.
Sắc trời dần sáng lên, theo ánh sáng của mặt trời, vẻ u ám cùng rét lạnh dưới đáy vực cũng dần tan đi, điều này làm cho bọn họ càng dễ tìm hơn.
Thời gian lại trôi qua thêm một lúc nữa, tâm tình của Long Khải Diêm vốn đang thả lỏng lại bắt đầu khẩn trương, nếu như không tìm được người, coi như không té chết, thì cũng sẽ bị rét chết.
Hắn hận bản thân mình, hắn không nên cho người âm thầm điểm huyệt đạo của nàng, nếu như nàng không bị điểm huyệt, nàng cũng sẽ không dễ dàng bị bắt đi, cũng sẽ không rơi xuống dưới vách núi này.
Thì ra là trước khi Thiên Thiên được rước đi, Long Khải Diêm đã cho người lặng lẽ điểm huyệt đạo của Thiên Thiên, như vậy không chỉ có thể phòng bị Thiên Thiên chạy trốn, hơn nữa còn có thể làm cho lễ sắc phong được kết thúc thuận lợi.
"Hoàng thượng, chuyện tìm kiếm Thục phi cứ giao cho bọn thuộc hạ làm, hoàng thượng nên về hoàng cung nghỉ ngơi một chút!" Thủ lĩnh thị vệ tiến về phía trước mặt hoàng thượng cung kính nói.
"Tiếp tục tìm, trẫm nhất định phải tìm được nàng."
"Tìm được, tìm được rồi." Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng hô đầy hưng phấn, nhưng rất nhanh sau đó, âm thanh này mang theo vài phần buồn bã.
Long Khải Diêm chạy như bay về phía phát ra âm thanh, khi hắn vừa tới nơi, hắn liền nhìn thấy một nữ nhân mặc trang phục đỏ rực đang nằm trên cỏ.
"Hoàng thượng, nương nương, nàng......" Thị vệ ở bên cạnh có chút nức nở nghẹn ngào nói.
"Đã chết?"