Beta: Tiểu Lăng
Lúc Thượng Quan Kiệt Hùng bắn ám khí về phía Thiên Thiên thì Long Khải Kỳ đã phát hiện, nhưng tên áo đen che mặt bên cạnh hắn hình như đã biết trước hắn, chặn hắn lại để cho hắn không thể đi tới chỗ Thiên Thiên, mà hắn cũng không cách nào thoát khỏi mấy tên áo đen đó, chỉ có thể lớn tiếng kêu một tiếng, "Cẩn thận!"
Với tốc độ y hệt sấm sét, ám khí trực tiếp đâm về phía Thiên Thiên. Song đang lúc sắp đâm vào Thiên Thiên thì một bóng người trực tiếp ôm lấy Thiên Thiên bay sang bên cạnh, nhưng ám khí vẫn đâm trúng bóng dáng đột nhiên xuất hiện này.
"Hàn, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Bị ôm chặt, Thiên Thiên kinh ngạc hỏi, nàng nhớ Hàn đã nói hắn sẽ ẩn mình ở chỗ tối theo dõi nàng, nhưng sao giờ Hàn lại ở đây? Cũng đỡ ám khí kia cho nàng, chẳng lẽ Hàn vẫn luôn ẩn mình âm thầm bảo vệ nàng sao?
"Thiên Thiên, nàng không sao chứ!" Mộ Dung Hàn không để ý đến ám khí sau lưng, mặt lo lắng nhìn nữ nhân trong lòng.
"Ta không sao!"
"Hàn, cho ta xem vết thương sau lưng ngươi một chút." Thiên Thiên gấp gáp nói, khi nàng phản ứng kịp, ám khí kia cũng sắp đâm nàng, là Hàn kịp thời ôm lấy nàng, thay nàng cản ám khí này.
Mà lúc này Mặc và Hầu Quân Lâm đã chạy tới, vào ngay cung để tìm Thiên Thiên, khi họ thấy đám áo đen kia thì lập tức tham gia.
Thêm Mặc và Hầu Quân Lâm tham gia, rất nhanh đám áo đen đã bị đánh bại.
"Chủ tử, chúng ta nên đi mau, không nên ở đây lâu." Mặc bước nhanh tới bên cạnh Thiên Thiên, nhẹ giọng nói.
"Thiên Thiên, nàng không bị thương chứ!" Hầu Quân Lâm lo lắng hỏi.
"Ta không sao, chúng ta đi về trước." Nơi này là hoàng cung, trải qua trận đánh của họ, rất nhanh thị vệ hoàng cung sẽ tới, đúng là không nên ở đây lâu.
Hơn nữa, xem sắc mặt của Hàn, hình như ám khí này có độc, nàng phải nhanh chóng giải độc cho Hàn mới được.
"Chủ tử, giao Hàn cho ta đi!" Mặc nói chuyện, đồng thời hai tay đã đỡ lấy Mộ Dung Hàn.
"Ta chưa yếu đến vậy." Mộ Dung Hàn chống đỡ thân thể của mình, suy yếu nói, vừa rồi hắn tựa vào người Thiên Thiên, bởi vì đó là Thiên Thiên.
"Đi thôi!" Hầu Quân Lâm cũng đi tới đỡ Mộ Dung Hàn nói, nếu như không phải nam nhân này đỡ ám khí cho Thiên Thiên, hắn (HQL) mới không chủ động dìu hắn (MDH).
Trước khi đi, Thiên Thiên liếc mắt nhìn Thượng Quan Kiệt Hùng đang nằm trên mặt đất. Vẫn luôn đứng ở bên cạnh, Long Khải Kỳ và Hiên Viên Hạo dường như đã biết suy nghĩ của Thiên Thiên, Hiên Viên Hạo mở miệng nói, "Thiên Thiên, yên tâm đi! Xác của Thượng Quan Kiệt Hùng cứ giao cho ta cùng Kỳ! Sáng mai nàng có thể nghe được tin tức mới nhất về Thượng Quan Kiệt Hùng rồi."
"Ừ." Thiên Thiên gật đầu với Hiên Viên Hạo một cái, rất nhanh đã thi triển khinh công biến mất ở trong đêm tối.
Nhìn bóng hình xinh đẹp biến mất, khi ám khí bắn về phía nàng mà hắn lại không cách nào giúp nàng tránh thoát nguy hiểm, làm nam nhân khác có cơ hội đỡ ám khí cho nàng, thì hắn liền biết rõ hắn đã không có cơ hội có được nàng, mà nàng cũng không thể trở lại bên cạnh mình, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Hoặc là nói, một đêm kia ở khách điếm, trong lòng hắn cũng đã biết, nhưng là hắn không cách nào đè nén tim của mình, hắn không muốn thừa nhận.
Long Khải Kỳ nhìn hướng nàng biến mất, mãi không thể thu hồi tầm mắt, cho đến khi đám thị vệ kia xuất hiện, hắn thu hồi tầm mắt của mình nhìn về phía người đi tới.
"Kỳ vương gia, Thiên Thiên đâu?" Sau khi Quý Thuần Hoàn nghe được ám vệ của mình bẩm báo, lập tức mang binh lính chạy đến. Nhưng khi chạy đến, hắn chỉ thấy thi thể một nhóm người áo đen trên mặt đất, mà Thượng Quan Kiệt Hùng cũng đã bỏ mình, trên người Long Khải Kỳ và Hiên Viên Hạo thì có vết máu, liền đoán được nơi này đã từng xảy ra một trận đánh nhau kịch liệt.
"Vì sao Thái tử lại cho là nàng mang Thượng Quan Kiệt Hùng đi? Mà không phải là người khác?" Long Khải Kỳ nhìn Quý Thuần Hoàn sốt ruột, hắn biết trong lòng Quý Thuần Hoàn thật lòng quan tâm Thiên Thiên, hiện tại Thiên Thiên không ở đây, mà hắn cũng là phu quân của Thiên Thiên, vì sao Quý Thuần Hoàn còn phải giả bộ trước mặt hắn đây?
"Ngươi biết, vậy sao bản thái tử không thể biết?" Quý Thuần Hoàn lạnh lùng nói.
"Bổn vương cũng không có nghĩa vụ trả lời vấn đề của ngươi." Long Khải Kỳ buông lời, rời đi.
"Ngươi không được quên đây là Thủy Nguyệt uốc, không phải Tây Lũng quốc." Nhìn bóng lưng rời đi, Quý Thuần Hoàn lạnh giọng nói.
"Bổn vương biết." Long Khải Kỳ cũng không dừng bước lại, chỉ nhàn nhạt nói.
Mà Hiên Viên Hạo đang quan sát xem Thượng Quan Kiệt Hùng đã chết chưa, thấy thế mở miệng nói, "Không biết Quý thái tử sẽ xử trí thi thể của Thượng Quan Kiệt Hùng như thế nào đây?"
Lời ất cũng nhắc nhở hắn, Thượng Quan Kiệt Hùng có ý đồ mưu hại hoàng thượng của Thủy Nguyệt Quốc, đoạt ngôi vị hoàng đế Thủy Nguyệt Quốc, hắn không thể tự mình xử lý thi thể của Thượng Quan Kiệt Hùng, nhưng mà hắn có thể đề nghị.
"Trước tiên quất roi lên thi thể, rồi ngũ mã phanh thây! Sau đó ném cho sói ăn." Giọng nói hàm chứa mấy phần lệ khí quanh quẩn giữa đêm khuya.
"Ừ, đủ cay đủ độc, nhưng có người sẽ thích phương thức xử trí này, thi thể của Thượng Quan Kiệt Hùng liền giao cho ngươi." Ban đầu, hắn còn đang suy nghĩ nên xử trí Thượng Quan Kiệt Hùng ra sao mới có thể khiến Thiên Thiên hài lòng, không ngờ lần này phương thức xử trí của Quý thái tử lại tàn nhẫn như thế, nhưng mà hắn tin tưởng Thiên Thiên tuyệt đối sẽ thích loại phương thức này, Hiên Viên Hạo khẽ mỉm cười, sau khi nói xong lập tức đuổi theo Long Khải Kỳ.
Có người thích? Là nàng sao? Quý Thuần Hoàn liếc mắt nhìn Hiên Viên Hạo rời đi, rồi sau đó tầm mắt lại rơi trên thi thể của Thượng Quan Kiệt Hùng trên mặt đất.
Mà bên kia.
Lúc đoàn người Thiên Thiên trở lại khách điếm, Mộ Dung Hàn đã hôn mê rồi.
"Mặc, giao Hàn cho ngươi." Thiên Thiên cau mày nhìn Hàn đã hôn mê, nhìn Mặc ở sau lưng nói, Mặc là đồ đệ của Quỷ Y Tử, việc này không làm khó được Mặc.
"Chủ tử, lúc trên đường trở về, ta đã tra xét ám khí cùng vết thương sau lưng của Hàn, mặc dù ám khí không đâm tới chỗ nguy hiểm, nhưng là trên ám khí có kịch độc, độc kia cũng không phải là một loại độc bình thường, khi độc tính tiến vào cơ thể cũng nhanh chóng thông qua máu chảy về toàn thân, nếu như không thể ở trong vòng một canh giờ ăn thuốc giải, sợ rằng…" Mặc dừng lại không nói tiếp, nhưng mọi người cũng biết ý của Mặc.
"Độc gì?" Thiên Thiên lo lắng hỏi.
"Thực Tâm!" Mặc nhẹ giọng nói.
"Cái gì? Thực Tâm?" Hầu Quân Lâm vẫn im lặng không thể tin nói.
Thực Tâm? Là độc gì vậy? Vì sao nàng chưa từng nghe qua? Hơn nữa trong sách mà Diêm Vương cho nàng cũng không có độc Thực Tâm? Còn nữa, sao Hầu Quân Lâm lại phản ứng lớn như thế? Thiên Thiên âm thầm nghĩ tới.
"Mặc, ngươi có thể trong vòng một canh giờ chế thuốc giải sao?" Bây giờ không phải để ý tới Thực Tâm rốt cuộc là loại độc như thế nào? Trước tiên giải độc cho Hàn mới là quan trọng nhất.
"Thực Tâm đã sớm biến mất không để lại dấu vết, dù là sư phụ cũng chưa chắc đã chế được thuốc giải." Mặc ưu sầu nhìn Mộ Dung Hàn, hắn hẳn đã sớm biết ám khí có độc đi! Cũng biết độc trên ám khí là Thực Tâm đi! Nếu như không phải Hàn điểm huyệt khống chế độc tính kia, thì lúc này hắn đã là một thi thể lạnh băng.
Nhưng nếu Hàn biết, hắn (MDH) cũng nên biết độc này hắn (Mặc) không cách nào giải.
Thiên Thiên nhìn Mặc cau mày, đây là lần đầu tiên nàng thấy Mặc cau mày, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào sao?
Mà Hầu Quân Lâm một bên chăm chú nhìn Mộ Dung Hàn đang hôn mê, đáy mắt dần hiện ra tia không dám tin, nhưng là lúc này không có ai chú ý tới hắn có gì khác lạ.
"Để ta thử xem đi!" Chợt, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người tiến vào, nhàn nhạt nói.