Betaer: Mẹ Bầu
"Bất kể nói như thế nào sơn trang Tiêu Dao cũng là gia tộc lớn nhất ở Tây Lũng quốc, nếu như ngươi gả đến đó, lại có thể chiếm được sự yêu thích của Trang chủ, cuộc đời của ngươi chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn mẫu thân của ngươi đã chết sớm kia. Hơn nữa, có thể được đứng ở bên cạnh Trang chủ, chính là một điều mơ ước của không biết bao nhiêu nữ tử, ngay cả trong giấc mơ cũng cầu mong đạt được. Ngươi tuyệt đối không thể hiểu được thế nào là “vi phụ ái nữ chi tâm” (*) đâu!” Thượng Quan Kiệt Hùng đường hoàng nói.
(*) Vi phụ ái nữ chi tâm - lòng yêu thương của cha đối với con gái.
"Ta không cần. Mặc kệ ngươi hy vọng sẽ kiếm chác được lợi ích gì từ trên người của ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi đạt được mong muốn." Mỗi chữ mỗi câu của Thiên Thiên nói ra đều lạnh như băng.
Hàn ý trong mắt của nàng làm cho Thượng Quan Kiệt Hùng thấy lạnh run, liền rùng mình một cái. Nhưng lại sực nghĩ ra, nàng bây giờ giống như thi thể mà chính mình là Chúa Tể, rất nhanh, nơi đáy mắt liền hiện lên sự vui vẻ.
"Thật không hổ là nữ nhi của Thượng Quan Kiệt Hùng ta, lại có thể có khí phách như thế! Nhưng gừng càng già càng cay, ngươi liền ngoan ngoãn làm tốt thân phận của ngươi là được." Thượng Quan Kiệt Hùng cười lạnh nói qua.
Rồi sau đó hướng phía cửa ra vào lạnh nhạt nói, "Trương Đức, đỡ Tứ tiểu thư trở về phòng, cũng bắt tay vào chuẩn bị cho hôn sự ngày mai đi."
Ngay một khắc này, Thượng Quan Kiệt Hùng cũng nhanh chóng nuốt vào trong miệng một viên dược hoàn.
"Thứ ta vừa mới ăn vào kia là cái gì vậy?" Thượng Quan Kiệt Hùng vẫn luôn một mực bình tĩnh lúc này sắc mặt đại biến, cả giận, lạnh lùng hỏi.
"Ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi cho rằng đó là cái gì" Khóe miệng Thiên Thiên nhếch lên một nụ cười lạnh nói, đây chẳng qua chỉ là viên thuốc làm cho hai chân của ngươi không cách nào nhúc nhích được mà thôi.
"Trương Đức, bắt lấy nàng, ép nàng giao giải dược cho ta." Thượng Quan Kiệt Hùng cả giận nói.
Trương Đức cũng không ngờ rằng sự việc sẽ biến thành như vậy, ngay lúc hắn tiến lên muốn bắt Thiên Thiên liền bị một cước đá ngã trên mặt đất. Hắn kinh ngạc nhìn người này.
"Không phải là ngươi đã bị trúng mê dược mà ta đã đặc chế sao?" Thượng Quan Kiệt Hùng kinh ngạc, vừa rồi mới rõ ràng hắn đã thấy thân thể của nàng dao động kia mà, hơi thở cũng trở nên suy yếu, sao hiện tại lại vẫn còn ó khí lực như vậy nhỉ?
"Hừ, ngươi cho rằng chỉ bằng một chút thủ đoạn này của ngươi thì có thể làm cho ta trúng chiêu sao? Nếu như vừa rồi ta chẳng làm ra cái bộ dạng đó thì làm sao ta có đầy đủ thời gian để thực hiện công việc được chứ. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta sẽ cho ngươi cùng Lý Thục Mẫn tương kiến với nhau ở dưới suối vàng." Giọng nói của Thiên Thiên cực kỳ lạnh lẽo, còn mang theo vài phần sát khí.
Nàng cố ý làm cho hắn tưởng là mình đã trúng thuốc mê, chính là vì nàng muốn Mặc có thêm thời gian nhiều hơn nữa.
"Ta lại nghĩ rằng với lực lượng chỉ có một mình ngươi như vậy, ngươi có thể từ nơi này bước ra khỏi phủ được sao?"
Thượng Quan Kiệt Hùng vừa dứt lời, lập tức thị vệ đã bao vây kín bên ngoài cửa thư phòng, không ai có thể đi ra ngoài.
"Thật sao?"
Thiên Thiên phản ứng lại rất nhanh chóng, nàng rút chiếc trâm gài tóc ở trên đầu mình ra để đối phó với đoàn người lúc này đang đi tới. Thượng Quan Kiệt Hùng đã bị Thiên Thiên sử dụng thế lực và dùng chiếc trâm gài tóc chọc vào cổ để khống chế ép buộc hắn.
"Ngươi còn cảm thấy ta còn có năng lực nữa không? Chỉ cần ta hơi dùng lực thêm một chút thôi, ngươi sẽ lập tức đi gặp Diêm Vương Gia ngay." Thiên Thiên nhẹ giọng, lạnh nhạt nói.
Cặp mắt lạnh lẽo của nàng nhìn vòng vây của bọn thị vệ ở cửa thư phòng kia: "Nếu như các ngươi muốn cho hắn lập tức bị mất mạng thì cứ nói..., cứ việc tiếp tục giữ vòng vây ở ngoài đó!"
"Mở vòng vây ra, mau tránh ra!" Trương Đức nhìn bọn thị vệ vẫn đứng bất động ở đó, không chút nhúc nhích, liền la lớn.
Thiên Thiên dùng thế lực cưỡng ép Thượng Quan Kiệt Hùng đi ra bên ngoài thư phòng, vừa bước ra đến bên ngoài cửa phòng, giữa lúc này, một đạo ám khí hung ác sắc bén lao về Thiên Thiên rất nhanh. Ngay khi ám khí chỉ còn cách khoảng ba centinmet thì chợt nghe thấy “keng” một tiếng, ám khí kia liền bị rớt xuống trên mặt đất, tiếp đó một giọng nói được truyền đến ngữ điệu tràn đầy khó chịu.
"Thỉnh chủ tử trách phạt, nô tài đã làm cho chủ tử bị lâm vào trong cảnh nguy hiểm." Vừa rồi ám khí kia vừa vặn bị Mặc tới kịp ngăn cản lại được.
"Mặc, có tìm được hay không vậy?" Thiên Thiên gật gật đầu, sau đó hỏi lại.
"Theo đúng như lời chủ tử dặn dò, nô tài đã tìm được thi cốt phu nhân ở nơi góc trái hậu viện, hơn nữa nô tài cũng đã di chuyển thi cốt phu nhân sang nơi khác rồi."
"Thượng Quan Kiệt Hùng, ngươi nghe rõ chưa, bây giờ ngươi đã không còn bất kỳ vật gì có thể uy hiếp được ta nữa rồi. Ngươi cảm thấy ta còn có thể gả đi cho vị Trang chủ gì gì đó sao?" Thiên Thiên cười lạnh nói.
Thượng Quan Kiệt Hùng giận dữ nhìn Trương Đức ở phía trước.
Trương Đức xấu hổ cúi đầu xuống, hắn biết rõ lão gia nói cái gì, sở dĩ hắn không phái người đi đào thi cốt của Tứ phu nhân, là bởi vì hắn cảm thấy người đã qua đời cũng giống như chuyện cũ đã qua.
Thiên Thiên lập tức hiểu được, nguyên do người quản gia này đã không chịu làm theo lời dặn bảo của Thượng Quan Kiệt Hùng, nhưng mà, vừa vặn việc này lại rất phù hợp với tâm ý của nàng.
Hai tay Thượng Quan Kiệt Hùng nắm chặt lại thành quyền, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Chuyện ngày hôm nay là việc riêng giữa ta và hắn, ta không muốn làm thương tổn đến những người không liên quan. Hoặc là các ngươi tự động rời đi, hoặc là các ngươi sẽ phải đi gặp Diêm La Vương." Thiên Thiên nhìn bọn thị vệ đang đứng một vòng ở cửa kia, nhàn nhạt nói.
"Ngươi nghĩ rằng những thị vệ mà ta đã đào tạo ra lại có thể là những người nhát gan như vậy sao? Cho dù bây giờ ngươi có dùng thế lực để bắt ép ta thì cũng vậy thôi, ngươi cũng không thế nào đi ra khỏi nơi này được đâu."
Một số thị vệ quả thực không sợ chết liền xông lên phía trước, đáng tiếc, kết quả cuối cùng cũng đều bị trúng một chiêu của Mặc mà mất mạng.
Nhìn những thi thể nằm trên mặt đất kia, những kia thị vệ còn lại cũng có chút khiếp đảm, hai chân không tự chủ liền lui về phía sau.
Chiếc trâm gài tóc đang chống vào trên cổ của Thượng Quan Kiệt Hùng được Thiên Thiên thoáng dồn thêm một chút sức lực nữa, đâm sâu thêm một chút, một dòng máu đỏ tươi liền chảy ra.
"Ngươi..."
"Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi được nhìn thấy ta đã rời khỏi đây như thế nào!" Thiên Thiên vừa dứt lời, lập tức liền nghe thấy một tràng tiếng kêu thảm thiết.
"A a a a..." Đây là âm thanh từ trong miệng của Thượng Quan Kiệt Hùng truyền ra.
Mà Thiên Thiên và Mặc từ trong quan phủ, cũng lập tức nhảy lên trên cao biến mất.
Tiếp đó lại có một luồng âm thanh lạnh như băng truyền đến: "Nếu như ngươi muốn trả thù, cũng có thể..., tóm lại ta rất sẵn sàng tiếp đón, chỉ có điều ngươi phải nhớ chữa trị cho hai chân của ngươi đã sắp bị tàn phế kia trước đi đã, rồi hãy nói trả thù sau."
Kỳ thật là Thiên Thiên cũng muốn chặt đứt số mệnh của hắn, làm cho hắn từ nay về sau trở thành một người giống như thái giám ngồi ở xe lăn, nhưng khi đảo mắt suy nghĩ lại, nàng thoáng sực nhớ đến trọng trách mà hắn đang phải mang ở sau lưng.
Đơn giản bởi vì hiện tại hắn đang là một Tể Tướng quốc gia.
Tân Nguyệt lâu
"Đây là Tân Nguyệt lâu sao?" Long Khải Kỳ ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng hiệu treo ở phía trên, “Thiên hạ Đệ nhất lâu”, không thể tưởng được, hắn lại được chiêm ngưỡng tấm bảng hiệu ngự ban như thế này.
"Đây là một khách điếm duy nhất ở Tây Lũng quốc có được diện tích rộng lớn như thế, hơn nữa vào ngày khai trương lại còn được hoàng thượng ngự ban bảng hiệu như thế. Chỉ cần nhìn dòng người ra vào liên tục không ngừng như vậy, cũng có thể biết được việc buôn bán của khách điếm thế nào, sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngày nó làm lũng đoạn tất cả khách điếm." Hiên Viên Hạo nói một câu phân tích.
"Phân tích kỹ càng một chút, với một người cẩn thận như Hàn sẽ không bao giờ để lộ ra một sơ suất lớn như thế này, hắn sẽ không bao giờ để cho chúng ta phát hiện ra được mối quan hệ giữa hắn và hoàng thượng đâu." Long Khải Kỳ nhẹ nhàng nói.
"Hai vị tới đây để nghỉ chân sao?" Đứng ở quầy hàng, Như Huyên đã sớm phát hiện ra hai người ở ngoài cửa, nàng thấy bọn hắn vẫn một mực không vào bên trong, nhưng cũng không có bất kỳ hành động nào khác. Chỉ là nhìn kỹ, thấy hai người đó dường như đang đứng ở đó cùng nhau bàn luận về chuyện gì đấy, nên nàng mới có thể đi ra quầy hàng đến hỏi bọn hắn.
Hai người bọn họ nhìn Như Huyên ở trước mắt, sau đó ánh mắt hai người thoáng giao nhau một chút, kế tiếp, Long Khải Kỳ trầm giọng nói, "Ừ, cho ta hai phòng loại Thiên Tự Nhất Hào ấy."
(*) Phòng Thiên Tự Nhất Hào: Nghĩa: Phòng hạng nhất hình chữ Thiên. Loại phòng trọ hạng sang, với những điều kiện thượng đẳng dành cho khách nghỉ trọ, tương tự như phòng tổng thống trong khách sạn 5 sao ngày nay.
"Thật sự rất xin lỗi hai vị khách quan, Tân Nguyệt lâu không có phòng Thiên Tự Nhất Hào, chỉ có phòng Bình thường, phòng Tao nhã và cao cấp nhất là phòng Hào hoa. Nhưng bây giờ cũng chỉ còn lại có một phòng Hào hoa thôi, không biết hai vị có nguyện ý ở lại hay không ạ?" Giọng nói của Như Huyên như tiếng oanh hót, nhàn nhạt giải thích.
"Được."
Hiên Viên Hạo đứng ở một bên, từ đầu tới cuối đều không hề nói chuyện, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Như Huyên. Ngay từ ban đầu, hắn đã phát hiện ra, nhìn nữ tử kia có điểm nào đó thấy rất quen mắt. Mãi cho đến khi nghe nàng nói chuyện lần nữa, rốt cuộc hắn đã nhận ra nữ tử này chính là người mà đêm hôm đó ở Xuân Tiêu các, hắn và nam tử kia đã cố ý thi nhau nâng giá mua.
"Ngươi chính là nữ tử ở Xuân Tiêu các, đêm hôm đó đã được một người bỏ ra một vạn lượng để chuộc lại phải không?"