"1,5 vạn" Một đạo âm thanh nhàn nhạt vang lên trong lúc mọi người đang xôn xao huyên náo.
Mọi người nhìn về nơi phát ra thì thấy một nam tử với phong thái hiên ngang, tướng mạo đẹp như Phan An, đang đứng trên bậc thang, mọi người lại xôn xao lần nữa.
Hiên Viên Hạo? Hắn nâng giá với mình sao? Chỉ vì chuyện vừa rồi thôi, đồ nam nhân keo kiệt. Trong lòng Thiên Thiên âm thầm mắng.
"Ba vạn lượng."
"Bốn vạn lượng"
. . . . . .
Giá tiền rất nhanh đã bị nâng lên thành mười vạn lượng.
"Tiểu nữ Như Huyên được mấy vị công tử yêu thương, đương nhiên Như Huyên rất vui mừng, mặc dù Như Huyên là một nữ tử phong trần nhưng Như Huyên đã từng thề rằng, ai trả lời được câu hỏi của Như Huyên, Như Huyên sẽ sống cả đời vì người đó." Tiếng nói êm tai như chim oanh hót làm mọi người an tĩnh lại, nàng không chỉ đẹp người, ngay cả âm thanh cũng hay như vậy.
Thú vị, lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này, nàng liền phát hiện, nữ tử này tuyệt đối không phải là nữ nhân chốn thanh lâu, lời nói tối nay của nàng càng khẳng định thêm suy nghĩ của mình là đúng.
Thiên Thiên cười khẽ nhìn nữ tử trên đài cao.
"Được, Như Huyên cô nương cứ hỏi đi."
Mà Hiên Viên Hạo trên bậc thang cũng mỉm cười nói, "Mời ra đề!"
"Làm sao có thể khiến Như Huyên cảm thấy hạnh phúc?"
Người ở dưới đài hoàn toàn không ngờ một nữ tử thanh lâu có thể nói như vậy, trong thời đại này, cho dù nàng đẹp như thế nào thì nàng cũng chỉ là một nữ tử thanh lâu.
Hiên Viên Hạo khẽ cười một tiếng, "Có thể được nam tử sủng ái cả đời, tự nhiên cảm thấy hạnh phúc."
Một nữ nhân, bất kể nàng có tướng mạo như thế nào, chỉ cần nàng được nam tử yêu cả đời, đương nhiên nàng sẽ hạnh phúc.
"Không sai, bất kể một nữ tử như thế nào, thùy mị ra sao, chỉ khi có được một nam tử yêu mình và mình cũng yêu nam tử kia thì đó mới là hạnh phúc, nhưng mà, vị công tử này, ngươi chắc chắn có thể cho Như Huyên một tình yêu như vậy sao?" Trên mặt Như Huyên hình như có chút ưu sầu nhàn nhạt, nhưng lại không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng.
Ha ha, thấy bộ dạng kinh ngạc của Hiên Viên Hạo khiến tâm tình nàng rất tốt, nhưng từ trong mắt của hắn, nàng không thấy được sự ái mộ, hắn không thể bị Như Huyên hấp dẫn, vậy là hắn chỉ muốn nâng giá với mình thôi, thật sự là một nam nhân nhỏ mọn.
"Ở nơi nam tôn nữ ti này, Như Huyên cô nương, ngươi chắc rằng có thể tìm được nam tử như thế sao?"
"Vị công tử này, Như Huyên biết điều này không phù hợp với thực tế lắm, hơn nữa Như Huyên chỉ là một nữ tử phong trần, nhưng thân là một nữ nhân, sao lại không hy vọng có thể tìm được một nam tử yêu mình và chính mình cũng yêu người đó chứ." Nghe có chút thương cảm, giống như nàng đã từng trải qua một mối tình khắc cốt ghi tâm, làm cho người ta nảy sinh lòng yêu thương.
"Như Huyên cô nương, ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, ta không thể cho ngươi hạnh phúc, nhưng ta có thể cho ngươi một không gian tự do tuyệt đối, hơn nữa còn có thể giúp ngươi tìm được người mà ngươi yêu, về việc hắn có yêu ngươi hay không là chuyện của ngươi.
Đồng thời, ngươi cũng không cần buông tha người trong lòng vì một số điều kiện bên ngoài, bởi vì ta sẽ giúp ngươi."
Mới vừa rồi, nàng nhìn thấy đau đớn thoáng qua trong mắt Như Huyên, thật sự là Như Huyên đã trải qua một mối tình, Thiên Thiên cười khẽ nói.
"Ngươi có điều kiện gì?" Trên đời này không có chuyện tốt như vậy, đặc biệt là khi xảy ra ở trên người nàng.
"Ta có thể giúp ngươi lấy được thứ mà ngươi muốn, ngươi cũng vậy, giúp ta lấy được thứ mà ta muốn."
Mọi người vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết đoạn đối thoại của bọn họ thì đã nghe được âm thanh như chim oanh hót vang lên lần nữa.
"Được, ta đồng ý với ngươi. Mẹ, nữ nhi Như Huyên đã quyết định, đồng ý bán cho vị công tử này với giá một vạn lượng rồi." Như Huyên xoay người nhìn về phía tú bà và nhẹ giọng nói.
"Một vạn lượng?" Vừa rồi rõ ràng kêu giá đến mười vạn lượng, sao bây giờ lại phải bán cô nương mà nàng hài lòng nhất đi chỉ với giá một vạn, thế nhưng. . . . . .
"Được. Bắt đầu từ hôm nay, Như Huyên cô nương chính là người của vị công tử này." Trái tim tú bà nhỏ máu mãnh liệt, dù nàng đau lòng, nhưng, Như Huyên cô nương này tự nguyện đi tới Xuân Tiêu các, hơn nữa mình cũng không có khế ước bán thân của nàng.
Có thể kiếm được một vạn lượng, vậy cũng không tệ.
Mọi người dưới đài há to miệng, một vạn lượng? Không phải là mười vạn lượng sao?
Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hạo với ánh mắt khoe khoang, hình như muốn nói, "Người đoạn tụ như ngươi không cần nữ nhân bên cạnh."
Thân thể Hiên Viên Hạo tản ra khí lạnh, cặp mắt đỏ lên, đôi tay nắm chặt thành quyền, tối nay, hắn bị cùng một nam tử chọc giận.
"Bùm" một tiếng, Hiên Viên Hạo đá văng cửa phòng, hai người bên trong sửng sốt một chút.
Hiên Viên Hạo vẫn luôn tao nhã lịch sự, trên mặt luôn nở nụ cười như không cười, nhưng tối nay, đã là lần thứ hai khiến hắn giận dữ đá văng cửa phòng như thế rồi.
Lúc nãy, hắn cũng đi vào với vẻ mặt tức giận, căng thẳng nhưng lần này lại sâu hơn, toàn thân tản ra khí lạnh.
"Ai có thể khiến cho Hạo luôn luôn nho nhã của chúng ta tức giận như thế?" Đối với sự tức giận này, Mộ Dung Hàn không để ý, vẫn cười nói.
Hiên Viên Hạo không nói, chỉ nằm lẳng lặng trên ghế buồn bực uống rượu, hắn tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra, nếu không sẽ bị bọn họ cười nhạo, khi nào có cơ hội hắn nhất định phải đối phó tiểu tử kia.
Thật ra, Mộ Dung Hàn và Long Khải Kỳ cũng đoán được sơ sơ.
Vừa nãy, bọn họ cũng nhìn thấy, mặc dù bọn họ không biết lý do khiến Hạo đi ra ngoài kêu giá, nhưng bọn họ không nghĩ rằng Hạo là một nam tử hẹp hòi, sẽ tức giận vì không có được cô nương kia, mà Hạo sẽ không coi trọng nàng kia, chắc chắn bên trong còn có chuyện khác xảy ra.
Dù Mộ Dung Hàn chỉ thấy bóng lưng của nam tử kia, nhưng rõ ràng, trong lòng hắn đã biết nam tử kia là ai? Hơn nữa, vị nam tử sau lưng nàng, hắn không còn xa lạ nữa.
Còn Long Khải Kỳ thì cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp qua ở đâu?
"Hàn, nghe nói cửa hàng của Tứ gia ở đối diện với Túy Hương lâu đã bị người thu mua?" Long Khải Kỳ thu hồi ánh mắt từ trên người Hạo, nhàn nhạt nói.
"Ừ, ta đã phái người đi điều tra rồi, chính xác là bị người thu mua." Mộ Dung Hàn gật đầu nói, nhưng hắn cũng không dừng ham muốn uống rượu lại.
"Nếu như cần giúp một tay, cứ mở miệng."
"Ừ."
Long Khải Kỳ liếc mắt nhìn Hàn chằm chằm, sau đó cười nói, "Tối nay không say không về."