“Tiểu thư, người nhất định phải chờ Tình nhi, Tinh nhi lập tức đến gặp tiểu thư.” Tinh nhi nhìn căn phòng quen thuộc, ít đi một người mà đó lại là tiểu thư của nàng.
Vừa dứt lời chỉ thấy Tinh nhichạy tới đụng vào cây cột, lúc nàng chạy đến cây cột thì bị một lực đạo kéo lại ngã ngồi dưới đất.
“Vì cái gì mà không cho ta chết, ta chết còn có thể nhìn thấy tiểu thư, đến chậm một chút nói không chừng tiểu thư liền không chờ….” Tinh nhi ngã ngồi dưới đất đứng dậy xoay người giận dữ nhìn người vừa kéo nàng.
“Quản gia, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện rồi.” Tinh nhi thấy người phía sau vui mừng gọi.
Thì ra vừa rồi là Mặc dùng nội lực kéo Tinh nhi sắp đụng đến cây cột nếu không thì lúc này Tinh nhi đang ở trên đường gặp Diêm vương rồi.
“Huhuhu, làm sao bây giờ ngươi mới xuất hiện, tiểu thư đã chết rồi, không phải ngươi nói phải bảo vệ tiểu thư an toàn sao? Lúc tiểu thư gặp chuyện không may ngươi ở đâu? Vì sao không bảo vệ an toàn cho tiểu thư? Còn nữa, a Hắc và a Hoàng không phải sẽ bảo vệ tiểu thư sao? Vì sao lúc đó không xuất hiện?Hiện tại chúng nó ở đâu?” Tinh nhi một mức kéo ống tay áo của Mặc liên tục hỏi mấy vẫn đề, cũng là mấy nghi vấn trong lòng nàng mấy ngày nay.
Mặc không trả lời chỉ yên tĩnh đứng ở một bên, bởi vì chủ tử từng phân phó tạm thời không để cho nàng và Như Huyên biết sự thật, cho nên tạm thời hắn chưa nói ra chuyện chủ tử chưa chết.
Mà hắn không lập tức tới Tiêu Dao sơn trang là bởi vì hắn cần điều tra một chuyện, chỉ cần hắn điều tra xong sẽ lập tức chạy tới Tiêu Dao sơn trang tìm chủ tử, sở dĩ hắn không vội tới đó bởi vì hắn biết chủ tử ở Tiêu Dao sơn trang tuyệt đối an toàn.
Hắn xuất hiện ở chỗ này cũng bởi vì hắn muốn nhìn một chút người trong phủ như thế nào, chỉ là không nghĩ tới hắn vừa về liền thấy Tinh nhi tự sát.
Nếu chủ tử biết được nhất định sẽ thương tâm khổ sở.
“Quản gia, đang nói chuyện với ngươi đó.” Tinh nhi chưa lấy được đáp án thúc giục nói.
Lúc Mặc định rời đi thì Như Huyên đang bước vào nhà.
“Mặc quản gia, ngươi xuất hiện rồi sao?”
“Như Huyên, ngươi mau hỏi quản gia vì sao hắn không bảo vệ tiểu thư an toàn? Không phải hắn rất lợi hại sao? Vì sao ngay cả tiểu thư cũng bảo vệ không tốt? Còn nữa, a Hắc và a Hoàng vì sao không ở trong phủ? Như Huyên, ngươi mau hỏi đi.” Tinh nhi tiến lên lôi kéo tay Như Huyên kích động nói.
Sau đó Như Huyên nhìn Mặc, hy vọng có thể nghe được đáp án, nhưng mà….
“Ta còn có việc phải làm, ta đi trước, trong phủ và Tân Nguyệt lâu trước hết tạm thời giao cho ngươi xử lý.” Mặc nhìn Như Huyên thản nhiên nói xong, “Còn có nha đầu này, không cần để cho nàng làm chuyện điên rồ, nếu để chủ tử biết chủ tử sẽ thương tâm.”
Mặc nói xong phi thân rời khỏi sân nhỏ.
“Quản gia, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.” Tinh nhi hướng về không trung hỏi.
Như Huyên còn đang cân nhắc lời Mặc quản gia vừa nói.
“Ta đã sớm nỏi quản gia này tuyệt đối không giống tên quản gia, tiểu thư đã chết hắn còn có việc gấp phải làm, còn hắn nhìn thậm chí một chút khổ sở, hắn…”
“Tinh nhi, chủ tử không chết.”
“Cái gì? Như Huyên, ngươi lặp lại lần nữa.” Tinh nhi kinh ngạc nói.
“Chủ tử không chết.” Rốt cuộc Như Huyên cũng hiểu được ý vừa rồi của Mặc quản gia.
“Tiểu thư không chết, Như Huyên làm sao ngươi biết?Là ai nói cho ngươi?” Tinh nhi lôi kéo cánh tay Như Huyên hỏi.
“Vừa rồi Mặc quản gia có nói.” Như Huyên nở nụ cười duy nhất trong mấy ngày qua.
Tinh nhi ngẩn người, “Có sao? Quản gia có nói sao?” Vừa rồi quản gia nói tiểu thư không chết sao? Làm sao nàng lại không nghe thấy? Tinh nhi nghi hoặc nhìn Như Huyên.
“Ừ, còn có, Tinh nhi, ngươi không cần hành động ngốc nghếch, nếu như ngươi chết, sau khi tiểu thư trở lại sẽ khổ sở.” Như Huyên khẳng định nói.
Mặc quản gia tuyệt đối sẽ không vô tình như vậy, trong lúc chủ tử mất tích càng không nói việc riêng của hắn chưa xong, còn nữa hắn vừa nói những lời đó tạm thời xử lý, chủ tử sẽ bị thương tâm, cái này đủ để nói tiểu thư chưa chết.
Tinh nhi nhìn Như Huyên cười nhẹ, bi thương trong lòng cũng từ tử nở hoa.
“Nếu tiểu thư không chết vì sao không trở lại?”
“Chẳng lẽ ngươi đã quên Hoàng thượng sao? Chủ tử trở về không phải đang nói cho Hoàng thượng chủ tử còn chưa chết, như vậy vẫn phải tiến cung nhận phong phi, chẳng lẽ ngươi hy vọng chủ tử tiến cung sao?” Như vậy đã rõ, nàng hiểu vì sao Mặc quản gia lại không nói thẳng tin tức chủ tử chưa chết rồi.
“Đương nhiên là không hy vọng rồi.” Tinh nhi khẳng định.
“Ừ, chúng ta vẫn phải giả vờ không biết chủ tử chưa chết, biết chưa?”
Tinh nhi gật đầu.
Tiêu Dao sơn trang.
Từ khi Thiên Thiên biết được thân thế của mình, vì giữ lại người thân cuối cùng của mình, không ngủ không nghỉ phân tích độc tính, còn luyện giải dược.
Độc trên người ông ngoại tuy rằng phổ biến nhưng lại có một thời gian rồi, độc tính theo mạch máu mà lan đến lục phủ ngũ tạng, tạm thời không có cách nào giải hết độc tính.
Có một biện pháp có thể tạm thời kéo dài tuổi thọ của ông ngoại, nhưng mà phương pháp này có nguy hiểm, thành công có thể kéo dài tuổi thọ cho ông ngoại, thất bài thì ông ngoại sẽ thiếu nhiều máu mà chết.
Nàng phải tìm Hầu Quân Lâm giúp đỡ, có hắn hỗ trợ, chuyện này nhất định sẽ dễ hơn nhiều.
Lúc Thiên Thiên vừa đứng dậy liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, sau đó không cách nào chống đỡ, thân thể ngã đằng sau, nhưng mà nàng không ngã trên mặt đất cứng rắn mà ngã vào trong lồng ngực mềm mại.
“Nương tử, đã hai ngày này nàng không ăn không uống, thân thể làm sao chịu đựng được, dù không vì mình cũng phải vì lão Các chủ, nên nghỉ ngơi một chút.” Thì ra lồng ngực này là của Hầu Quân Lâm, hắn ở ngoài phòng hai canh giờ, vừa mới nhìn vào liền thấy nàng sắp ngã xuống mặt đất, hắn kinh hãi nhanh chóng đi vào phòng đón được thân thể nàng đang ngã xuống.
Mà Thiên Thiên có lẽ quá mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, cộng thêm lồng ngực thoải mái, một lúc sau hai mắt từ từ nhắm lại.
Khóe miệng Hầu Quân Lâm nhếch lên, ôm ngang thân thể đi vào giường phía trong phòng, sau đó dịu dàng, nhẹ nhàng đặt người trên tayxuống giường.
Mà hắn cũng cởi giày, leo lên chiếc giường không được xem làrộng rãi, đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại, ngửi mùi hương thoang thoảng, nhìn người trong lòng liền lộ ra nụ cười thỏa mãn.