Độc Cô Khắc liên tục đòi giữ Độc Cô Liên Thành lại, nói là có lời muốn nói, Giang Tiểu Lâu cũng không chịu ở lại, vừa đưa ra chủ ý xong thì rời khỏi phủ Tam hoàng tử. Nàng cho lui xe ngựa, chỉ mang theo hai người là Tiểu Điệp và Sở Hán, dọc theo sông hộ thành đi về phía đông. Giờ khắc này cảnh xuân tươi đẹp, sóng nước dập dờn, hai bờ sông chi chít quán trà quán rượu, vô cùng náo nhiệt, không ít văn nhân nhã sĩ đứng ngâm thơ trò chuyện nói cười, âm thanh truyền đến đường cái. Trên các sạp hàng bày bán đủ loại son phấn yên chi, chai lọ hũ bình, đoàn người chen vai thích cánh, chuyện trò vui vẻ, cảnh tượng huyên náo vô cùng.
“Tiểu thư, đây là trâm cao cấp, ngài nhìn thử đi.”
“Bánh bao thịt mới ra lò nóng hổi, một văn tiền hai cái.”
“Yên chi thủy phấn, là thứ tốt nhất kinh thành đây, mời đến mua.”
Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn kinh thành phồn hoa, trong mắt toát ra vẻ cười gằn. Gần đây Lương Châu có binh họa, kinh thành vẫn là một cảnh ca múa thái bình, người người vui vẻ hưởng lạc, đối với chiến tranh sắp phát sinh không có chút cảm giác nào. Về lâu dài, đấu tranh của Thái tử và Tam hoàng tử sẽ càng ngày càng ác liệt, bá quan văn võ trong triều cũng phân chia phe phái, những hoàng tử khác thì ngồi xem thời cuộc, tùy tình hình mà hành động, mắt thấy một màn mưa gió nổi lên… không biết sẽ trở thành cục diện thế nào.
Một gã sai vặt mi thanh mục tú chạy đến trước mặt nàng.
Sở Hán rút trường kiếm ra: “Là kẻ nào to gan dám vô lễ với quận chúa?”
Gã sai vặt khom mình hành lễ, trên mặt nở ra nụ cười, nói: “Minh Nguyệt quận chúa, chủ tử nhà nô tài có lời mời.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhướng mày, vẻ mặt kỳ dị nói: “Chủ tử của ngươi là ai?”
“Chủ tử nhà nô tài nói là mời quận chúa lên lầu gặp mặt.” Nói xong, gã sai vặt chỉ vào Hạnh Hoa Lâu bên cạnh.
Giang Tiểu Lâu nhìn theo hướng ngón tay hắn, bên cửa sổ nhã thất, màn trúc hơi cuộn lên, lộ ra dung mạo một công tử trẻ tuổi tuấn mỹ, ánh mặt trời rọi vào cái cổ của hắn, mộ thân tử y (áo tím) chói mắt mang theo ánh sáng khiếp người, trong nháy mắt khiến lòng người chấn động.
Nhìn thấy dung mạo người này, Giang Tiểu Lâu lập tức rõ ràng thân phận của đối phương, ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngươi đi trước dẫn đường.”
"Vâng, quận chúa."
Gã sai vặt dẫn Giang Tiểu Lâu đi thẳng đến tửu lâu, trên hành lang có vài tì nữ áo gấm chờ sẵn, ai cũng cúi đầu nín hơi, tư thái yểu điệu.
Đẩy cửa ra, quả nhiên Tiêu Quan Tuyết đang ngồi bên song cửa, đôi mắt phong lưu nhìn về phía nàng: “Nhiều ngày không gặp, Minh Nguyệt quận chúa có khỏe không?”
Giang Tiểu Lâu trực tiếp đi tới, mỉm cười nói: “Sao Hầu gia có nhã hứng vậy, ngồi đây uống một mình à?”
Tiêu Quan Tuyết cười cho qua chuyện, bình tĩnh nhìn nàng nói: “Không, ta đã chờ ở đây một lúc lâu.”
Giang Tiểu Lâu hơi nhướn mày, nói: “Hầu gia biết hôm nay ta sẽ đi qua nơi này?”
Nụ cười của Tiêu Quan Tuyết càng âm trầm: “Bùi Cương lâm trận phản bội, ta nghĩ tâm trạng của nàng sẽ rất tốt, không chừng sẽ ra ngoài giải khuây, cho nên cố ý đến đây thử vận may, quả thật là ta đã gặp được, có thể nói là chúng ta có duyên.”
Đúng vậy, thật sự có có duyên, từ đầu tới cuối như âm hồn không tan, mắt nhìn chằm chằm. Giang Tiểu Lâu ngồi xuống đối diện hắn, liếc mắt nhìn lên bàn cờ, nhẹ giọng hỏi: “Hầu gia, đang chờ ta đến chơi cờ sao?”
“Dĩ nhiên”, Tiêu Quan Tuyết làm ra tư thế xin mời, ngón tay hắn thon dài tinh xảo, móng tay cắt tỉa rất gọn gàng, dưới ánh mặt trời hầu như mang theo ánh sáng trong suốt.
Người trong thành đều biết Giang Tiểu Lâu là người chơi cờ rất giỏi, đây là điểm mà Hoàng hậu nương nương thích nhất ở nàng. Dương Các lão từng triệu tập một số nho sĩ đánh cờ với nàng, tất cả đều chịu thua, có thể thấy được kỹ thuật đánh cờ của nàng rất cao minh. Hôm nay Tiêu Quan Tuyết ngồi đây chờ nàng đánh cờ, dĩ nhiên sẽ không phải chỉ vì nhàn rỗi.
Tiêu Quan Tuyết cầm một viên cờ đen lên, nhẹ nhàng thả xuống bàn cờ. Thế cờ của Giang Tiểu Lâu trầm ổn, thận trọng từng bước, mà Tiêu Quan Tuyết lại bước đi phóng khoáng, tiện tay mà thành.
Giang Tiểu Lâu hạ xuống một quân cờ trắng: “Hầu gia, hôm nay chắc không chỉ tìm ta đánh cờ.”
Ý cười trong mắt Tiêu Quan Tuyết càng sâu, tuấn tú đến yêu dị, lóng lánh dưới ánh mặt trời: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là có hứng thú với thanh kim đao này.”
Quân cờ trong tay Giang Tiểu Lâu hơi dừng lại, chỉ là ngưng mắt nhìn hắn, trong mắt như có ánh sáng lóe lên, chợt, một quân cờ trắng được hạ xuống.
“Tiểu Lâu không hiểu ý hầu gia.”
“Giang Tiểu Lâu, cây kim đao là ngươi bảo Tam hoàng tử đi lấy, ngươi đã tính được Bùi Tuyên nhận được ân huệ của Tam hoàng tử, vì để báo đáp và để Tam hoàng tử yên tâm, hắn chắc chắn sẽ lưu lại tín vật, lại thu mua tâm phúc hộ vệ bên người Bùi Tuyên, có vật chứng và nhân chứng, không sợ Bùi Cương không phản.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nháy mắt một cái, lộ ra vẻ mặt vô tội: “Theo Hầu gia nói, tất cả những thứ này phải là Tam hoàng tử gây ra, có liên quan gì đến ta? Ta chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao có thủ đoạn thao túng được hoàng tử, Hầu gia không thấy buồn cười sao?”
Tiêu Quan Tuyết phất tay một cái, cờ đen đã tạo thành thế bao vây, cười nói: “Ngươi giấu được người khác nhưng không giấu được ta, đó không phải phong cách làm việc của Độc Cô Khắc.”
“Hả, Tam hoàng tử có phong cách gì?”
“Độc Cô Khắc giỏi về lôi kéo lòng người, an ủi quần thần, hắn triệu tập một đám mưu sĩ bên người, nhưng những người này nóng nảy vội vàng, tầm thường, không phải loại giỏi giang gì, hơn nữa Thái tử chưa từng làm việc xấu, chưa bị chán ghét, Độc Cô Khắc lại không đủ tàn nhẫn, không đủ can đảm, muốn đoạt vị thì khó như lên trời. Theo ta thấy, phần thắng không đủ ba phần mười.”
Giang Tiểu Lâu nghe lời ấy, đột nhiên ngẩn đầu lên nhìn Tiêu Quan Tuyết, trong lòng nàng cũng nghĩ vậy, có thể thấy được Tiêu Quan Tuyết rất giảo hoạt.
“Bùi Tuyên và Thái tử cấu kết với nhau, đối với Độc Cô Khắc chính là một đả kích khổng lồ, nàng đã lợi dụng suy nghĩ này của đối phương để thuyết phục hắn. Ngoài ra, chuyện này rất có lợi với Độc Cô Khắc, nhưng trên thực tế, đây chỉ là nàng đang báo thù riêng, muốn tiêu diệt Bùi Tuyên mà thôi.”
Tiêu Quan Tuyết nói trúng tim đen, thẳng thắng, triệt để nhìn thấu tâm ý Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười: “Mỗi ngày Hầu gia đều tìm vui khắp nơi, không ngờ còn có tâm tư nghiên cứu ta.”
Tiêu Quan Tuyết nhìn gương mặt thanh lệ của nàng, tiếc hận nói: “Chiêu số tàn ác như vậy Độc Cô Khắc không nghĩ ra được, chỉ có nàng giúp đỡ hắn mới có thể thành công diệt trừ Bùi Tuyên, chỉ là…ta nghĩ lần này nàng không thể nào giết được hắn.”
“Sao Hầu gia lại kết luận như vậy?”
Ngón tay thon dài của Tiêu Quan Tuyết lại hạ xuống một quân cờ, không nhanh không chậm nói: “Bệ hạ chỉ là nhất thời tức giận mà trách lây sang Bùi Tuyên, dù sao người phản bội cũng không phải hắn, mưu kế dùng kim đao tuy là nhất thời có tác dụng, nhưng còn có đám người Thái tử cản trở, hơn nữa Bùi Tuyên cũng không phải người ngu xuẩn, chỉ cần hắn chết không nhận tội, nàng có thể làm gì hắn? Cho nên ta kết luận, lần này nàng phí công vô ích rồi.”
Hàng mi dài của Giang Tiểu Lâu run lên, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh: “Hầu gia, dám đánh cược với ta không?”
Tiêu Quan Tuyết cười khẽ: “Cược cái gì?”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, vẻ mặt tự nhiên: “Đánh cược tòa tửu lâu này của Hầu gia, nếu ngài thua thì tửu lâu thuộc về ta, nếu ta thua thì Kim Ngọc Mãn Đường thuộc về ngài.”
“Được, ta sẽ thêm mười tòa điền trang và năm cửa hàng.”
Tiêu Quan Tuyết cười hạ xuống một con cờ, Giang Tiểu Lâu vui vẻ gật đầu, đứng dậy mỉm cười nói: “Hầu gia, ngài đã thua.”
Tiêu Quan Tuyết không thèm nhìn ván cờ, lại nói không chút do dự: “Không, là hòa.”
Giang Tiểu Lâu hơi run run, cúi mắt nhìn xuống, lại phát hiện thế cờ đã phát sinh biến hóa. Nàng cho rằng đã đẩy đối phương vào đường chết, lại để cho hắn tìm được đường sống trong ngõ cụt, trong lòng suy nghĩ chốc lát, nháy mắt đã hiểu được: “Phải, là một ván cờ hòa. Nhưng mà Bùi Tuyên chắc chắn phải chết.”
Tiêu Quan Tuyết cười nói: “Ta sẽ chờ xem.”
Giang Tiểu Lâu đi xuống lầu, Tiêu Quan Tuyết vẫn lẳng lặng ngồi tại chỗ. Chờ đối phương ra cửa tửu lâu, hắn từ trên lầu nhìn xuống.
Giang Tiểu Lâu đi tới cửa, bước chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt của nàng rơi vào một đứa bé ăn mày, đứa bé đó chỉ mới bảy tám tuổi, cả người bẩn thỉu, hai chân tàn tật.
Tì nữ áo xanh bên người Giang Tiểu Lâu tựa hồ đã nói vài câu.
Giang Tiểu Lâu lắc lắc đầu, ai ngờ đứa bé ăn mày đưa bàn tay đen đúa ra kéo lấy váy Giang Tiểu Lâu. Tì nữ cao giọng mắng, vội vã muốn tiến lên bảo vệ, Giang Tiểu Lâu lại vung tay nói với tì nữ kia mấy câu. Tì nữ sửng sốt một chút, lại nhanh chóng bước ra ngoài phố, khi quay lại thì trong tay đã có thêm cái bánh bao nóng hổi. Tì nữ ném cái bánh bao cho đứa bé ăn mày, hắn đang rất đói bụng nên lập tức vồ tới, ôm lấy bánh bao, hai mắt tỏa sáng.
Bóng người Giang Tiểu Lâu biến mất trong đám người huyên náo, Tiêu Quan Tuyết vẫn yên lặng nhìn, chậm rãi nói: “Giang Tiểu Lâu, ngươi còn không biết mình thua ở chỗ nào sao?”
“Chủ nhân, ý của ngài là…” người hầu bên cạnh không rõ, đánh bạo hỏi.
“Ha ha ha…” Tiêu Quan Tuyết đột nhiên cười to lên, sau đó nói, “Quay về thôi.”
Hoàng cung, Minh Quang điện.
Toàn bộ đại điện đang được tu sửa, rất nhiều gỗ chất đống ở cung điện, trên hành lang các cấm quân tay cầm kiếm, đứng đó mặt không cảm xúc, phảng phất như một bức tượng. Các thợ thủ công thì đang quỳ rạp dưới đất, cái bóng của họ lẩn khuất giữa những cây cột trụ to lơn, mặc kệ cho đám bụi tung bay mù mịt chung quanh.
“Đây là Minh Quang điện đại biểu cho xã tắc tôn thất, bệ hạ đã ra chỉ ý, muốn tu sửa nó hoàn toàn.” Làn váy Hoàng hậu nhẹ nhàng kéo trên đất, dải thắt lưng màu hoa tùng bên hông nhẹ nhàng dao động, bà chậm rãi đi đến cửa cung điện, ngẩn đầu lên nhìn vào khung cửa cao chót vót, “Từ khi bệ hạ đăng cơ đến này, chuyện tu sửa quy mô lớn thế này là lần đầu tiên làm. Liên Thành, con qua đây.”
Độc Cô Liên Thành đến gần một bước, từ khi ra đời đến nay hắn đã lưu lạc nhân gian, dĩ nhiên chưa từng thấy Quang Minh điện này.
Hoàng hậu nhẹ nhàng hít một hơi, trong khoang mũi tràn ngập mùi vị bụi trần, trên môi lộ ra nụ cười: “Các triều đại đều tế tổ tiên ở đây, nếu con không rời khỏi hoàng cung, nói không chừng…” Bà nói đến đây hơi dừng một chút, lại không nói tiếp.
Đôi mắt Độc Cô Liên Thành mang theo vẻ trào phúng sâu sắc, nhưng khi Hoàng hậu nhìn sang, hắn chỉ cúi mắt hờ hững không nói gì.
“Con có biết tại sao cung điện này phải sơn màu Đan châu, lại phải nạm vàng ròng không?” Hoàng hậu mỉm cười nói: “Đan châu chính là máu tươi, vàng ròng tượng trưng cho hoàng quyền. Đây là đang muốn nói, bất kể triều đại huy hoang nào, đều được xây dựng trên xương máu người khác.”
“Ý của nương nương, Liên Thành hiểu rất rõ.” Hoàng hậu là muốn Độc Cô Liên Thành không ghi hận hoàng đế cướp vị trí đế vương của phụ thân hắn, lại nói vô cùng kín kẽ.
“Các ngươi lui ra hết đi.” Hoàng hậu liếc mắt nhìn các thợ thủ công, chậm rãi nói.
Hoàng đế nghiêm lệnh trong vòng ba tháng phải tu sửa xong đại điện, tất cả mọi người đều làm ngày làm đêm không dám có chút lười biếng. Nhưng lúc này các thợ thủ công cũng không dám tranh luận vấn đề này với Hoàng hậu, tất cả đều không dám thở mạnh mà lùi ra.
Ánh mắt Hoàng hậu rơi vào trên người Độc Cô Liên Thành, đôi mắt và nụ cười đều cực kỳ ôn hòa: “Ta thật sự rất ngưỡng mộ mẫu thân con, có một nhi tử hiểu chuyện, thông minh, văn võ song toàn như vậy. Chỉ là…” bà nói, không đợi Độc Cô Liên Thành trả lời đã dừng chân trước một khối đá cẩm tú, nhìn thật lâu vào bức họa sơn hà trên khối đá, như có điều suy tư.
Sau khi tất cả mọi người lui ra, toàn bộ đại điện đều một mảnh vắng lặng, không ai hiểu được trong lòng Hoàng hậu đang suy nghĩ gì. Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa rọi vào đại điện, chiếu lên mũ phượng của bà rạng rỡ lấp lánh.
Có vài thứ từ từ dâng lên trong mắt Độc Cô Liên Thành, lại bị hắn kềm chế, khi mở miệng ra đã là một bộ dáng nhẹ như mây gió: “Vi thần cảm niệm ân điển của bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, có thể để vi thần được quay lại đây."
Ngữ khí của hắn vô cùng nghiêm túc, hơn nữa không chứa oán hận.
Hoàng hậu cười khẽ, âm thanh lại như vô hạn buồn rầu.
Độc Cô Liên Thành chậm rãi ngẩn đầu, nhìn vào mắt Hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn gương mặt tuấn tú của Độc Cô Liên Thành, hồi ức từ nơi sâu xa xuất hiện chèn ép bà, làm cho bà không thể hô hấp. Mặt mày hắn sáng sủa, đường nét thanh tú, thấp thoáng trong đó còn mang theo bóng dáng của người kia. Trong lòng có một cảm giác đau đớn từ từ dâng lên, bà nhìn dung nhan của Độc Cô Liên Thành đến xuất thần, nhưng cũng sợ nhìn vào đôi mắt của đối phương. Bà sợ, rất sợ, sợ đôi mắt đen bóng như mặt hồ kia sẽ rọi lên gương mặt già nua của mình.
Trên người bà mặc bộ trang phục long trọng, dung mạo đoan trang hoa lệ, xem ra chính là nữ nhân cao quý nhất Đại Chu. Nhưng mà, có một người mãi mãi là nỗi đau trong lòng bà. Còn nhớ năm đó khi bà còn chưa xuất giá, đã từng ngưỡng mộ một người, thậm chí rất mong chờ cơ hội được gả cho người đó. Nhưng ai ngờ, Cao Dương Vương lại thỉnh cầu hoàng đế tứ hôn, tin tức truyền đến, bà không nói được trong lòng có bao nhiêu thất vọng. Nếu bàn về dung mạo, mình không bằng được thứ muội muội, nhưng nếu bàn về tính tình tài danh, thứ muội muội lại thua xa bà. Chỉ tiếc người kia sớm đã có chính phi, với thân phận nữ nhi An thị của bà, tuyệt đối không thể đi làm thiếp, cho nên cuối cùng gia tộc vẫn nghe theo lệnh của bệ hạ gả mình cho Cao Dương Vương, ngược lại đưa thứ muội gả cho người kia làm thiếp. Bà không cam lòng, luôn không cam lòng. Ngày kia trên Phượng Hoàng đài, hắn nghe tiếng đàn của mình xong rõ ràng đã động tâm, nếu không thì tại sao lại quay đầu lại? Tại sao, hắn lại luôn chần chừ, để Cao Dương Vương đoạt mất.
Thánh chỉ truyền đến, trong lòng bà không phải không đố kỵ, nhất là khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập đợi mong của muội muội. Đúng rồi, Đức Hinh Thái tử là tình nhân trong mộng của bao nhiêu thiên kim khuê các, trong lòng bà đã bao nhiêu lần âm thầm nhẹ nhàng gọi tên của người đó, mỗi lần nhớ đến dung mạo của hắn thì máu huyết toàn thân như xông thẳng lên đầu. Từng ngày qua đi, tình cảm vượt qua bức tường của lý trí, khiến cho bà không thể kềm chế được. Sau đó Đức Hinh Thái tử qua đời, bà nghĩ mình sẽ vô cùng đau đớn, nhưng bà lại có cảm giác như trút được gánh nặng. Người bà không chiếm được cuối cùng đã không còn, có lẽ đó là sự thương hại của ông trời dành cho bà.