“Dạ.”
Xế chiều hôm đó, Thái tử phi tự mình thiết yến chiêu đãi An Vương phi. Tiệc bày ra ở chòi nghỉ mát, xa xa một ca kỹ xinh đẹp ngồi đánh đàn, khúc dàn du dương mát lạnh chảy ra từ tay nàng, phối hợp với hoa tươi thức ăn ngon đầy bàn, chén bạch ngọc lay động rượu ngon, tì nữ tới lui dâng thức ăn lên như mây, càng hiện rõ vẻ phú quý sang trọng, như thần tiên tiêu dao.
Trong bữa tiệc, Thái tử phi luôn cười nhẹ, xin lỗi nói: “Hôm nay mời An Vương phi đến thật ra là có việc muốn tạ lỗi với ngài.”
An Vương phi mày liễu mắt phượng, có nét phong tình không thể nói rõ, tháng năm chỉ để lại nét phong lưu uyển chuyển trên mặt bà, không có chút vết tích gì khác. Bà nhìn Thái tử phi, cười nói: “Không biết Thái tử phi nương nương đang nói chuyện gì?”
Thái tử phi mặt đầy áy náy: “Ban đầu thê tử của Thám hoa lang đốt cửa hàng của An Vương, gây ra sóng gió, khiến cho An Vương giận dữ, việc này Thái tử vẫn luôn lấy làm băn khoăn, lại ngại thể diện nên không thể tự mình xin lỗi An Vương. Cho nên người mới để ta bày tiệc, nhờ An Vương phi nói vài lời hay trước mặt An Vương, tuyệt đối đừng vì chuyện này mà gây ra hiềm khích.”
An Vương phi cười nói: “Tần gia là Tần gia, Thái tử là Thái tử, chuyện của chó giữ nhà làm sao chủ nhân quản hết được, nương nương nói đúng không?”
Thái độ An Vương phi thờ ơ, còn dẫn theo ba phần chê cười, Thái tử phi chỉ mỉm cười nói: “An Vương phi nói đúng lắm, cũng nhờ có thê tử rộng lượng như ngài, An Vương mới có thể làm nên đại nghiệp, ăn ngon ngủ sâu. Nào, ta kính vương phi một chén.”
An Vương phi chỉ cười cười, bưng ly rượu lên nói: “Đa tạ nương nương.”
Thái tử phi nhìn An Vương phi màu da nhẵn nhịu, được bảo dưỡng rất tốt, toát ra sự tán thưởng thật lòng: “Chẳng trách ai cũng nói vương phi trời sinh đoan trang, thanh xuân không thay đổi, hôm nay được gặp quả là không sai.”
An Vương phi không khỏi lộ ra nét đắc ý, năm nay bà đã gần bốn mươi, bề ngoài nhìn thì thấy cứ như chưa quá ba mươi, chính là kết quả mỗi ngày chăm sóc bảo dưỡng. Nàng cười nói: “Cách cũng rất đơn giản, chính là nghiền nát trân châu thành phấn rồi nấu thành cháo, mỗi ngày ăn đúng giờ.”
Thái tử phi ồ một tiếng: “Thì ra là cháo trân châu.”
An Vương phi cười nói: “Không chỉ vậy, mỗi tối trước khi nghỉ ngơi còn phải dùng một chén trứng gà rửa tay, sau đó thoa lòng trắng trứng gà lên mặt, để cả đêm như vậy, sáng sớm dậy, mới nhẹ nhàng rửa sạch lớp trứng gà trên mặt, nếu thoa thêm một lớp chi du nữa, lập tức thanh xuân tỏa sáng, chói lọi rực rỡ, Thái tử phi cũng có thể thử.”
Thái tử phi kinh ngạc: “Chi du, đó là cái gì?”
An Vương phi nói đến cách bảo dưỡng nhan sắc cực kỳ có hứng thú: “Chi du chính là nước có hương hoa, vừa đẹp vừa thơm, mềm mại cực kỳ.”
An Vương phi vô cùng thích chưng diện, lại giỏi về dưỡng sinh, tuy rằng đã qua thời xuân sắc, nhưng vẫn vô cùng trẻ trung. Trong An Vương phủ, các loại thủ pháp dân gian như khí công, châm cứu, xoa bóp, thực liệu, không có gì chưa từng thử. Mỗi ngày An Vương phi vẫn dùng một tiền nhân sâm, do tì nữ nấu sẵn vào mỗi bữa sáng, cách dùng cũng rất kỳ lạ, không nhổ ra cũng không nuốt xuống, cứ ngậm từ sáng đến tối trong miệng, đến khi tan hết ra, thậm chí bởi vì vậy mà bị người ta chê cười bà ăn nói không rõ ràng, hoàn toàn là vì giữ được dung mạo.
Thái tử phi biết rõ, muốn lấy lòng người ta thì phải nói đúng đề tài, dung mạo chính là nhược điểm của đối phương. Qua ba tuần rượu, Thái tử phi liền vỗ vỗ lòng bàn tay, ôn nhu nói: “Đem lễ vật ta muốn tặng cho vương phi ra đây.”
An Vương phi giương mắt nhìn, một tì nữ nâng cái khay lên, trên đó có một cái hộp hình dạng con bướm rất tinh xảo. Mở ra xem, là một hộp son mùi thơm nức mũi.
Trong lòng An Vương phi không khỏi cười, trên mặt không lộ ra thanh sắc: “Nương nương, thịnh tình của ngài ta ghi nhớ, chỉ là yên chi thì không cần, trong phủ ta có mấy trăm loại yên chi, sợ là dùng mãi cũng không hết.
Tháng năm mỗi năm An Vương phủ sẽ biến thành một biển hoa, An Vương phi chuyên trồng hoa hồng từ Lương Châu, chọn một vài tì nữ có kinh nghiệm giám sát chế biến son, chính mình sẽ thử nghiệm. Không chỉ vậy, bà còn phát minh ra nhiều loại son khác nhau về màu sắc, mùi hương, dĩ nhiên là xem thường loại mà Thái tử phi tặng cho mình.
Thần sắc Thái tử phi bình tĩnh: “Yên chi trong phủ vương phi chế tác thế nào?”
An Vương phi tự tin nói: “Hàng năm ta dùng cánh hoa hồng tốt nhất, đôn đốc các tì nữ chế tạo, sau khi chế thành không chỉ màu sắc như hoa hồng, hơn nữa mùi thơm nồng nàn, ngay cả nương nương trong hậu cung cũng rất yêu thích, hàng năm ta đều định kỳ đưa một ít vào cung. Nếu Thái tử phi thích, ngày mai ta sẽ đưa đến một chút, còn hơn là dùng những thứ không tốt thế này.”
Nghe nàng nói vậy, Thái tử phi chỉ cười nhạt: “Hộp này lại rất khác, trong đó bỏ thêm phấn hoa đào và máu gà đen, sau khi bôi thì da dẻ trắng sáng, hồng hào như thiếu nữ, cho dù chảy mồ hôi cũng không bị chảy lem.”
An Vương phi hay trang điểm đậm, thường trộn yên chi với bột chì thành phấn hồng, đem bôi lên mặt, nhưng bà lại rất sợ nóng, vừa đến mùa hè liền dặn dò tì nữ thay phiên quạt cho mình nhưng vẫn chảy mồ hôi không ngừng. Bởi vì trang điểm quá dày, nên mồ hôi chảy ra cũng là màu hồng, người khác nhìn thấy không khỏi chê cười. Nghe nói loại yên chi này không bị chảy lem, trên mặt An Vương hi nổi lên hứng thú, bà giương tay một cái, tì nữ liền đem yên chi đưa đến trước mặt. Bà lấy một ít xoa lên tay, không khỏi thở dài: “Trong sách cổ cũng có nhắc qua dùng hai loại này để chế ra yên chi, ta vẫn muốn thử một lần, nhưng vẫn không thành công. Màu sắc của phấn này rất đẹp, mùi cũng thơm, không biết là làm như thế nào.”
Thái tử phi khe khẽ lắc đầu, trên mặt An Vương phi lướt qua vẻ gấp gáp: “Không lẽ nương nương muốn giấu làm của riêng hay sao?”
Thái tử phi nở nụ cười: “Vương phi hiểu lầm, thật ra hộp yên chi này là mua ở Yên Chi Trai, không phải do phủ ta chế ra.”
An Vương phi sửng sốt: “Yên Chi Trai?”
Thái tử phi cười nói: “Nếu An Vương phi yêu thích, không bằng mang hai hộp về xem. Nghe nói chủ của tiệm son phấn này là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, cũng không ai biết nàng bao nhiêu tuổi, từ đâu đến, chỉ biết nàng không chỉ xinh đẹp mà còn khéo léo, độc đáo, đừng nói là chuyện này, cửa hàng của nàng còn có nhiều phương pháp bí mật không ai biết. Nếu không phải vì thân phận khác biệt, ta còn muốn mời vị cô nương này đến phủ, nghe thử nàng làm sao chế ra được mấy thứ này.”
Trên mặt An Vương phi hiện ra hứng thú: “Người thú vị như vậy ta cũng muốn nhìn tận mắt.”
Thái tử phi chỉ chạm đến là thôi, lại chuyển đề tài: “Vương phi, việc kết hôn của Duyên Bình quận vương thế nào rồi?”
An Vương phi trầm mặt: “Đừng nhắc nữa, nhị nha đầu của Cao gia lại dám bỏ trốn, Thái hậu nương nương giận dữ, trách phạt Cao gia nặng nề, còn đem Cao thượng thư giáng xuống ba cấp, nhưng vậy thì sao chứ, tân nương tử đã chạy mất, nói không chừng là Cao gia dung túng ả trốn. Gây chuyện đến mức này, mặt mũi của ta và Vương gia đều mất sạch…” bà nói đến đây lộ ra vẻ lúng túng, “Xem ta ăn nói kìa, sợ là nương nương không thích nghe những chuyện phiền phức này.”
Thái tử phi hòa nhã lắc đầu: “Chuyện của Quận vương ta cũng có biết một chút, rốt cuộc thì cũng không giống người bình thường. Vương phi tâm tính cao, phải tìm cho hắn một cô nương xinh đẹp ôn nhu, nhưng bây giờ có chuyện như vậy, dư luận xôn xao, bên ngoài nói rất khó nghe, nói một câu thật lòng, nếu ta là Vương phi, không bằng tìm cách khác…”
An Vương phi sửng sốt.
Thái tử phi nhẹ thở dài: “Thiên kim hào môn cũng chưa chắc đã tốt, chỉ là gia giáo khá hơn một chút, nếu là Vương phi có lòng, tìm một đứa nhỏ ngoan ngoãn về nhà, cố gắng dạy dỗ hai năm, còn sợ nàng không thể chăm sóc Quận vương sao?”
An Vương phi nghĩ nghĩ: “Để ta suy nghĩ thêm đã.”
Nghe nàng nói vậy, Thái tử phi không chút biến sắc: “Ta sẽ giúp ngài xem thử, nếu có ai thích hợp sẽ làm mối giúp Quận vương, để hai vị sớm ngày được thỏa nguyện.” Khi nàng nói đến hai chữ thỏa nguyện, nụ cười càng sâu.
An Vương phi chỉ cười nói: “Vậy thì đa tạ Vương phi.”
Lần trước trong số mười lăm cửa hàng bị thiêu hủy, Yên Chi Trai bị nhẹ nhất, chỉ sau gần nửa tháng sữa chữa đã kinh doanh trở lại. Vừa mở cửa đã thấy nơi tiếp khách, chưởng quầy tươi cười với Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư, lúc nãy có người vừa bao hết một nửa hàng hóa trong tiệm, thanh toán tiền trực tiếp. Người xem, đối phương còn để lại tờ giấy này, nói là bảo chủ nhân cửa hàng tự mình đưa yên chi thủy phấn đến, đến khi đó sẽ có trọng thưởng.”
Giang Tiểu Lâu tiếp nhận tờ giấy, Tiểu Điệp kinh ngạc: “Ai mà khí thế như vậy, lại bắt tiểu thư nhà ta tự mình đưa hàng đến, lúc trước cũng không có tiền lệ này.”
Giang Tiểu Lâu cười nói: “An Vương phủ mà, dĩ nhiên phải khác.”
Ly Tuyết Ngưng sững sờ, Giang Tiểu Lâu đem tờ giấy đưa cho nàng xem, Ly Tuyết Ngưng nhìn vào, không khỏi hít một ngụm khí lạnh: “An Vương phi?”
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Phải rồi, An Vương phi.”
Ly Tuyết Ngưng không dám tin: “An Vương phi luôn xem thường những thứ tầm thường bên ngoài, xưa nay luôn cho tì nữ tự mình nghiên cứu, sao hôm nay lại đến chỗ chúng ta mua đồ, thật là kỳ quái.” An Vương phi là người quyền quý, sao lại vô cớ xem trọng Yên Chi Trai? Cho dù đồ ở đây có đặc sắc, cũng sẽ không kinh động được nhân vật cỡ này.
Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Có lẽ An Vương phi muốn thay đổi khẩu vị, cũng không có gì lạ.”
Ly Tuyết Ngưng cau mày: “Nếu vậy thì sao lại bắt muội tự mình đi?”
Chưởng quỹ cười nói: “Ly tiểu thư có chỗ không biết, nhà quyền quý có nhiều quy củ, bọn họ cảm thấy làm vậy mới có mặt mũi. Nếu An Vương phi yêu thích cửa hàng của chúng ta, đặt hàng dài hạn, đến khi đó sẽ hình thành làn sóng ở trong giới quan to quý nhân, lâu ngày dài tháng, chỉ sợ không có cửa hàng nào sánh bằng Yên Chi Trai nữa.”
Nghe chưởng quỹ đắc ý, Ly Tuyết Ngưng lại không lạc quan như vậy: “Ngươi nghĩ quá đơn giản, muốn được An Vương phủ thừa nhận không hề đơn giản, lỡ không cẩn thận đắc tội nhà quyền quý, cái được không đủ bù cái mất.”
Chưởng quỹ cười nói: “Từ khi tiểu thư tiếp quản cửa hàng, cải tiến phương pháp yên chỉ thủy phấn, quả thật được khen ngợi rất nhiều, người ta nói yên chi thủy phấn của chúng ta còn hơn cả cống phẩm, nói không chừng có thể làm hoàng thương (thương gia buôn bán với triều đình) nữa.
Nghe chưởng quỹ khoác lác như vậy, Tiểu Điệp bĩu môi, hay mắt trợn lên: “Nói cứ như toàn là công lao của ngươi.”
Chưởng quỹ vội vã chịu tội: “Tiểu Điệp cô nương nói đúng, còn không phải nhờ tiểu thư nhà ta thông minh giỏi gian, có tài kinh doanh sao.”
Nghe hắn nịnh hót, Giang Tiểu Lâu lắc đầu nói: “Chẳng quả ta chỉ học theo cách trong một số cổ thư đại ca để lại, cũng không phải chuyện lớn gì, mỗi cửa hàng đều có phương pháp của mình, không chỉ riêng ta có, An Vương phi đặc biệt chú ý, đúng là phải cẩn thận.”
Bất kể thế nào, chuyến này Giang Tiểu Lâu không đi không được, Ly Tuyết Ngưng nói: “Không bằng ta đi với muội.”
Giang Tiểu Lâu lắc đầu: “An Vương phi chỉ nói muốn mời chủ nhân cửa hàng tự mình đem hàng tới, không nói được mang theo người khác, lần này tự ta đi là được.”
Trạch viện An Vương phủ nằm ở nơi bắt mắt nhất phía nam kinh thành, Giang Tiểu Lâu một đường đi vào nhìn thấy khắp gần xa đều là rồng là phượng, cẩm tú huy hoàng, khiến cho người ta mê mẩn. Tì nữ dẫn đường đưa Giang Tiểu Lâu tới phòng khách, lúc đi ngang hành lang, chợt nghe trên đỉnh đầu ào ào một trận, lúc này mới phát hiện có lồng chim tinh xảo, một con anh vũ trắng như tuyết đang nhìn nàng. Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, cất bước đi vào.
Đợi nửa canh giờ, An Vương phi mới khoan thai đến. Tì nữ dâng trà đứng một bên, An Vương phi ngủ trưa vừa tỉnh, vẫn tươi cười rạng rỡ, trong cao quý mang theo nét lười biếng, chưa nói đã cười dịu dàng: “Không ngờ chủ nhân Yên Chi Trai là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.”
Giang Tiểu Lâu mặt mày tươi tắn, dáng dấp nhu hòa: “Ra mắt Vương phi.”
Vẻ mặt An Vương phi biểu hiện nhàn nhạt, không giấu được ba phần hứng thú: “Nghe nói trong vụ hỏa hoạn trước có mười lăm cửa hàng là của ngươi, còn nhỏ đã có sản nghiệp lớn như vậy, thật không đơn giản.”
Giang Tiểu Lâu ôn nhu nói: “Nương nương quá khen, sản nghiệp là của gia phụ lưu lại, tiểu nữ chỉ là tuân theo di huấn không thể không xuất đầul ộ diện.”
An Vương phi cười: “Tuổi tác rất trẻ, người cũng rất xinh xắn.”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu sáng như lưu ly, càng thêm cung kính: “Vương phi quá khen, Tiểu Lâu không dám nhận, thế gian nói Vương phi mỹ mạo, hôm nay nhìn thấy mới biết danh bất hư truyền, nương nương phong thái độc đáo, ngàn vạn bút cũng khó miêu tả được.”
Dáng dấp và lời nói của Giang Tiểu Lâu đều khiến người ta yêu thích, An Vương phi không nhịn được cũng nhẹ nhàng cười, nói với tì nữ: “Các ngươi xem, đúng là biết nói chuyện, không như các ngươi, hỏi một câu nhìn ta cỡ bao nhiêu tuổi, lại nói là mười bảy mười tám, đúng là không có mắt.” Tiếp theo, trong mắt cũng lóe qua chút đau buồn: “Lúc còn trẻ quả thật ta cũng từng huy hoàng rạng rỡ, bây giờ thì không được, già rồi, già nhiều rồi. Bỏ đi, các ngươi đem cất số son phấn này vào trong.”
Các tì nữ lập tức đến nhận lấy tráp son phấn, An Vương phi liếc mắt nhìn, chỉ riêng những hộp đựng được điêu khắc tinh mỹ này giá trị đã không nhỏ, bà gật đầu nói: “Chỉ bề ngoài cũng đẹp hơn người khác nhiều, nhưng mà, đồ của Yên Chi Trai có gì khác biệt với chỗ khác?”
Toàn bộ hộp được mở ra, chỉ riêng hương phấn đã có hơn mười loại, phấn nén thành khối, có hình vuông, hình tròn và hình thoi, bên trên khắc ấn hoa văn tinh mỹ, nhất thời toàn bộ phòng khách đều thơm nức mũi. Giang Tiểu Lâu cười nói: “Không biết hương phấn của quý phủ chế tác thế nào?”
An Vương phi nói: “Dùng bột gạo tốt nhất, phơi nắng ba ngày, sau đó lọc qua vải lụa để lấy phần mịn nhất, cho nên vô cùng óng ánh nhẵn mịn.”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu sáng lóa: “Phấn này của tiểu nữ là dùng bột chì loại đắt nhất pha thành sền sệt, rồi hút khô nước để nén thành một khối, không chỉ nhẵn nụi, màu sắc trắng thuần, để mấy năm cũng không hỏng.”
Bột chì khác với bột phấn, bột phấn để một thời gian sẽ bị ẩm vón cục, khi thoa lên mặt sẽ đóng cục, nhưng bột chì thì không có. An Vương phi nhíu mày: “Bột chì là vật có hại, có thể thấy phấn của Yên Chi Trai cũng không có gì lạ.”
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Quản sự của Vương phi bảo là muốn bao hết toàn bộ phấn, cho nên tiểu nữ mang tất cả chủng loại đến cho ngài xem, bột phấn này chỉ bán mười đồng một hộp. Mời ngài xem, hộp thứ hai là phấn trân châu, giá cả cao hơn một chút, cần một lượng bạc.”
An Vương phi gật gù: “Nói tiếp đi.”
Giang Tiểu Lâu chỉ vào hộp phấn thứ ba: “Hộp này dùng túc mễ chế tác, nhìn thì không khác gì hương phấn thông thường, nhưng có cho thêm các loại thuốc tốt cho cơ thể, vì bản thân túc mễ có tính chất như keo dính, khi thoa lên mặt cũng không dễ tróc ra, còn có vị thuốc, giá ba lượng bạc.”
“Còn về hộp này, là dùng bột gạo hòa trộn với bột hạt hướng dương, có tác dụng che vết sẹo. Hộp bên cạnh này, có thêm xạ hương và cây ích mẫu, tên là Ngọc nữ đào hoa phấn, có thể khiến mặt người như hoa đào, màu da như tuyết. Hộp cuối cùng này, là dùng nhụy hoa lài màu trắng luyện thành, bên trong còn trộn thêm phấn hoa Ngọc Trâm, tên là Ngọc trâm phấn. Những cách làm này không phải do tiểu nữ nghĩ ra, mà là trong sách cổ có ghi ghép, kết hợp với du ký của đại ca tiểu nữ, theo đó mà thực hiện thôi.”
An Vương phi không ngờ chỉ hương phấn cũng có nhiều loại như vậy, Giang Tiểu Lâu suy nghĩ độc đáo,mỗi loại phấn được đựng trong hộp tinh xảo, màu sắc cũng da dạng, trộn với các hương liệu quý, mùi thơm mê người, giá cá cũng cao hơn cả trăm lần, hộp phấn đắt tiền nhất, bán với giá hai mươi lượng bạc, đúng là giá trên trời.
Bà không khỏi thở dài: “Trên đời có cô nương tài giỏi như vậy, đúng là khiến người ta nhìn mà than thở, đúng là tuyệt diệu.”
Bà nói như vậy, trong đầu hiện ra một câu: thiên kim đại tộc cũng chưa chắc tốt, chẳng qua là gia giáo khá hơn một chút, nếu Vương phi có lòng, tìm một đứa nhỏ ngoan ngoãn về, giáo dưỡng hai năm, còn sợ nàng không thể chăm sóc Quận vương sao…
Giang Tiểu Lâu là người nhạy bén, nàng nhanh chóng nhận ra được, An Vương phi đang nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có chút khác lạ…
Sau đó, An Vương phi thỉnh thoảng cầm yên chi thủy phấn lên hỏi thăm, Giang Tiểu Lâu cũng không giấu diếm, nói hết những gì mình biết, đối với người khác đây chính là bí mật kinh doanh, nhưng Giang Tiểu Lâu vẫn thoải mái nói ra, dù sao An Vương phi cũng sẽ không tranh với nàng.
Quả nhiên, An Vương phi nghe rất êm tai, có vẻ thỏa mãn, đột nhiên nói: “Đưa tay của ngươi cho ta xem.”
Giang Tiểu Lâu cảm thấy kinh ngạc, đưa tay tới. An Vương phi nắm lấy, dịu dàng vuốt ve. Trong nháy mắt, Giang Tiểu Lâu nhíu mày, chỉ nghe An Vương phi tiếc nuối nói: “Bàn tay đẹp như vậy, lần đầu tiên ta thấy đó.”
Giang Tiểu Lâu cười nhạt không nói, tay của nàng quả thật rất đẹp, không chút tì vết, nhưng thân thể lại đầy rẫy vết thương, nếu An Vương phi nhìn thấy chỉ sợ sẽ bị hù chết.
An Vương phi nheo mắt đánh giá Giang Tiểu Lâu, không chỉ là tay, điểm nào cũng đẹp, gương mặt, tư thái, giọng nói, khí chất, lòng bà hơi động, đột nhiên dùng sức nắm lấy tay Giang Tiểu Lâu, giống như sợ nàng sẽ bỏ trốn mất, khẽ mở miệng nói từng chữ: “Quả nhiên là cực phẩm mỹ nhân, nhưng sinh trong nhà thương gia, thật đáng tiếc.”
"Mỹ nhân!"
"Mỹ nhân!"
Mọi người đột nhiên nghe thấy ở hành lang có tiếng Anh vũ kêu liên tiếp, cùng với tiếng đập cánh ào ào, phá vỡ không khí yên lặng trong phòng khách. Âm thanh đó đặc biệt chói tai, làm cho người ta kinh hoảng.